Thị trấn Thạch Loan cách Lâm Uyên không xa, Cam Ảnh nhờ đồng sự đưa Trần Kiết Nhiên đến ga xe lửa, sau khi hắn trở về, cô vẫn không yên tâm, hỏi lại một lần, có phải đã tận mắt nhìn thấy nàng lên tàu?
"Đó là chuyện đương nhiên, giao việc cho tôi cô còn không yên tâm sao? Tuyệt đối hoàn thành sứ mệnh đưa em gái đến nơi an toàn." Đồng sự nhặt một quả quýt lên xé ra làm hai, đưa cho Cam Ảnh một nửa, lại hỏi: "Đội phó, sao cô quan tâm đứa trẻ đó như vậy a?"
"Phí lời, tiểu cô nương một thân một mình ra ngoài mưu sinh không dễ dàng, nếu tôi không thấy thì cũng thôi, chẳng lẽ biết rồi mà không quản?" Cam Ảnh xé múi quýt cho vào miệng, cười cười vỗ nhẹ lên đầu đồng sự: "Đừng quên chúng ta là cảnh sát, có thể giúp liền giúp, nếu không chẳng phải sẽ có lỗi với bộ cảnh phục này sao?"
"Vẫn là đội phó giác ngộ hơn người." Đồng sự cợt nhả né tránh, lại hỏi: "Có điều số tiền bị thu làm vật chứng không thể giải quyết nhanh như vậy, Trần Kiết Nhiên làm sao lấy được?"
Cam Ảnh cười không nói.
Đồng sự bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ -- đội phó, đó là tiền của cô sao? Cô gạt nàng?"
"Bớt dài dòng, cậu có trả lại cho tôi không? Đừng ở chỗ này cản trở tôi thanh nhàn." Cam Ảnh cười, xua xua đồng sự ra ngoài.
Hắn đoán không sai, 2000 tệ kia xác thực là của Cam Ảnh, cô suy đi nghĩ lại nhiều điểm, dựa vào tính khí của Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2216051/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.