Tình cảnh vừa có trình tự vừa hỗn loạn.
Trình tự ở chỗ cảnh sát làm việc chuyên nghiệp, nhanh chóng thu phục đám người, hỗn loạn chính là đám nữ sinh chưa trải sự đời líu ra líu ríu.
Trần Kiết Nhiên là nạn nhân cũng như nhân chứng của sự việc, trước hết nàng cần đến cục cảnh sát để khai báo, vì thế chỉ đành trơ mắt nhìn Trương Giai Giai bị xe cứu thương lôi đi.
Người bị hại lẫn kẻ phạm tội, trong một đêm, năm mươi, sáu mươi người chen chúc trong đồn cảnh sát, lần lượt hoàn thành thủ tục. Nữ sinh lúc nãy suýt chút nữa bị làm nhục vẫn còn hoảng hốt, một nữ cảnh sát sợ nàng không chịu được cú sốc mà làm chuyện dại dột nên luôn bên cạnh an ủi. Những người còn lại được sắp xếp vào một căn phòng trống, cánh sát tiếp đồ ăn thức uống. Mùa đông lạnh lẽo, máy sưởi được bật, tay chân dần ấm, trong bụng có đồ ăn lót dạ, các nữ sinh dần ổn định.
Công tác khai báo vẫn tiếp tục diễn ra, đám nữ sinh không có đồng nào trong người, mà đồ dùng cá nhân của các nàng lại bị cảnh sát tịch thu làm bằng chứg, tạm thời không thể hoàn trả, chính vì vậy bọn họ phải liên lạc với gia đình. Đại gia đều gọi điện thoại, chỉ có Trần Kiết Nhiên thờ ơ không động lòng, nữ cảnh sát an ủi nữ sinh chấn kinh kia tò mò quay sang hỏi nàng: “Sao em không gọi điện thoại về cho người nhà?”
Trần Kiết Nhiên siết tay thành nắm đấm, ngẩng đầu, cười lúng túng: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2216053/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.