Vương Nguyên mơ hồ tỉnh dậy cả người cậu ê ẩm cậu nhìn qua cửa sổ sát đất trời đã bắt đầu tối ... Cậu cố gắng ngồi dậy cậu nhìn xung quanh đây là phòng anh Vương Nguyên chợt nhớ đến chuyện lúc chiều khiến khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên cậu ai oán nói "Rõ ràng đã nói không làm đau người ta .... Đáng ghét." Cậu đặt hai chân xuống đất vốn định đứng dậy nhưng vừa đứng lên phần thân dưới cậu nhức nhối vô cùng cậu đau đớn ngồi xuống giừơng chỉ có thể xích lại cái điện thoại trên bàn gọi cho người giúp việc đi lên. Cậu buồn bã ngồi im trên giường.
* Cạch - Tiếng mở cửa phát ra Vương Nguyên quay sang cửa nói "Tiểu Hoa giúp tôi...." Vừa quay sang Vương Tuấn Khải đang bước vào cậu giật mình tại sao không phải là Tiểu Hoa ??
"Em cần gì sao ?" Vương Tuấn Khải tiến lại gần cậu khóe miệng giương lên.
"Em...không nhờ anh." Vương Nguyên quay mặt giận dỗi nói.
Anh bước lại tủ áo lấy ra bộ pijama màu xanh chấm bi cùng bộ đồ lót đặt lên giường anh cười tà "Bộ này nhé !"
Vương Nguyên nhìn bộ pijama và đồ lót anh chọn nhíu mày anh...thật là đồ không biết xấu hổ. Vương Tuấn Khải bế cậu lên đặt xuống cái ghế sofa kế bên đưa tay cởi bộ đồ cũ của cậu.
Vương Nguyên đẩy tay anh ra cậu hoảng sợ hét lên "Anh làm gì vậy ?"
"Cởi áo ." Vương Tuấn Khải bình thản trả lời.
"Không cần....hức..." - Vương Nguyên rưng rưng đủ rồi sao anh có thể tự tiện như vậy chứ. Đã vậy còn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362776/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.