Tay cậu cuối cùng cũng khỏi hẳn vào thời điểm đó tuyết cũng không ngừng rơi trên khắp Bắc Kinh lễ giáng sinh cuối cùng cũng đã đến. Trước ngày 24 Vương Nguyên cùng mọi người trong nhà đang chuẩn bị đón giáng sinh. Cậu đã được anh cho phép muốn trang trí như thế nào cũng được nhưng cây thông Noel thì phải để anh cùng làm. Đây là thời điểm gần cuối năm nên công ty của anh có khá nhiều việc phải làm anh thường về nhà rất trễ tuy mỗi ngày đều mệt mỏi nhưng chỉ cần bước chân vào cửa anh sẽ nhận được sự chào đón niềm nở đầy vui vẻ của cậu khiến cho mọi mệt mỏi đều tan biến trong không trung.
Vào lúc này khi ánh hoàng hôn buông xuống đã khá lâu cũng chính là lúc Vương Tuấn Khải trở về nhà. Như thường ngày khi anh trở về đều nói câu "Anh về rồi."
"Tuấn Khải..." Từ đằng xa một thân hình nhỏ bé lao tới phía anh, anh dang tay ra đón vợ nhỏ vào lòng tham lam ngửi mùi hương trên tóc cậu Vương Nguyên híp mắt nói "Anh xem có đẹp không em cùng mọi người trong nhà làm đó cả Tiểu Hổ cũng giúp một tay ."
Vương Tuấn Khải nhìn quanh nhà những sợi dây ruy băng đủ màu treo khắp nơi cùng những trái châu treo lủng lẳng trên trần nhà cao tít hay trên những sợi tuy băng. Đèn neon giăng khắp nơi,.... Anh ôn nhu hỏi cậu "Quả châu trên trần nhà là do em treo sao ?"
"Không phải là những vệ sĩ treo đó. Tuấn Khải...anh nói đi. Có đẹp không?." Cậu lắc mạnh cái tay anh nũng nịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362777/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.