Vương Nguyên đã được Vương Tuấn Khải đưa về nhà vì cậu không muốn ở lại bệnh viện cũng không thích suốt ngày phải ngửi mùi thuốc sát trùng. Khi cậu được về nhà quản gia đã rối rít hỏi thăm cả những hầu gái trong nhà cũng vậy. Vì tay phải tạm thời không cử động được nên cậu không thể tự tắm phải nhờ những người giúp việc trong nhà chăm sóc khiến cậu rất ngại và xấu hổ.
Mỗi khi ăn cơm anh cũng tận tay đút cho cậu lâu lâu cậu lại tự cầm muỗng bằng tay trái. Anh thường ôm cậu khi ngủ rất cẩn thận để tránh động đến vết thương mấy ngày đầu cậu còn cảm thấy ngại ngùng nhưng rồi cũng quen dần. Con bạch hổ lúc nào cũng đi theo cậu khiến cho cậu thấy rất vui vì được mọi người quan tâm.
Vương Nguyên bị thương cũng đã gần hai tuần mỗi lần thuốc hết tác dụng cậu lại phải khổ sở chịu đựng cho đến khi lấy được thuốc nhiều đêm khi Vương Tuấn Khải đang ôm cậu say ngủ thì bị thức giấc bởi tiếng khóc của cậu. Anh phải lấy thuốc cho cậu uống. Cuộc sống của cậu cứ thế mà gắn liền với thuốc tê. Vết thương cũng từ từ lành lại vai cậu có thể cử động nhẹ cậu có thể tự tắm được.
Cũng như thường ngày Vương Nguyên chuẩn bị đi tắm thì Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào giọng anh vẫn trầm thấp lạnh lùng thường ngày "Chuẩn bị tắm sao ?"
Vương Nguyên nghe thấy tiếng anh thì quay sang trả lời "Ừm !"
"Để anh giúp em tắm." Vương Tuấn Khải tỉnh bơ nói. Câu nói của anh khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362773/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.