------------- Bệnh viện...
"Vương Chính em muốn ăn cam !" Vương Nguyên nằm trên giường xem ti vi cất tiếng nói.
"Nè vừa nãy em đã ăn táo, ổi, đào, dưa hấu giờ còn muốn ăn nữa sao ?" Vương Chính cảm thán nói . Em trai anh sao lại ham ăn thế ?
"Mặc kệ em anh bóc cam đi. " Vương Nguyên quệt mồm nói. Cậu phải đày đọa Vương Chính mới hả giận. Vì cậu biết chính Vương Chính đã đánh Vương Tuấn Khải nên cậu phải trả thù giúp anh. Vương Chính lười biếng bóc quả cam để lên đĩa cho cậu. Vừa nãy cậu đã sai anh đi mua bánh đút bánh cho cậu, gọt trái cây, xếp đồ... Trời ạ ! Em trai anh sao vậy ? Làm như anh là Osin của cậu không bằng.
"Xong rồi ! Ăn đi." Vương Chính cầm cái nĩa cắm trái cây đưa lên miệng cậu.
"A..." Vương Nguyên vui vẻ hả miệng nhận thức ăn.
* Cạch... Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào. Anh nhíu mày nhìn đống vỏ trái cây trong rổ sau đó đưa mắt nhìn Vương Chính đang đút cho cậu ăn. Anh đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Nguyên Nguyên !" - Anh cất tiếng gọi cậu.
Vương Nguyên nghe thấy tiếng của anh liền vui vẻ quay lại "Tuấn Khải anh xong rồi sao ?"
"Phải đây là bánh của em. Đầu bếp Văn gửi cho em đấy." Anh đặt cái bánh kem xuống cưng chiều nói.
"Tuyệt quá..." - Vương Nguyên reo lên nhưng bỗng nhiên vai của cậu nhức nhối vô cùng Vương Nguyên cắn môi la lên "Tuấn Khải...vai của em...vai...hic...đau quá..."
"Nguyên Nguyên ! Đau lắm sao ?" Vương Chính vội vã đến bên cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362772/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.