Vương Nguyên yên giấc trên giường. Vương Tuấn Khải ngồi canh chừng cậu cả đêm không ngủ. Sáng sớm anh đã chuẩn bị cháo cho cậu. Vương Nguyên mệt mỏi tỉnh dậy vai của cậu không có cảm giác gì thấy anh đang ngồi say sưa làm việc giọng cậu thều thào gọi anh "Tuấn Khải ... !"
Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn cậu anh bước đến bên giường lo lắng hỏi "Thấy thế nào ?"
"Mặt anh...sao vậy ?" Vương Nguyên thấy khóe miệng anh bị trầy cậu đưa tay lên hỏi.
"Không sao ! Có đói không ?" Anh cầm lấy bàn tay đang vươn ra đặt lên mặt mình khẽ nói.
"Ừm.."
Anh đưa tay nâng người cậu dậy lấy cháo đút cho cậu "Tạm thời tay phải em sẽ không cử động được !"
"Em biết rồi." Cậu vừa ăn vừa trả lời ánh mắt dừng lại ngay vết thương trên miệng anh cậu đưa tay chạm vào yếu ớt nói " Vương Chính đánh ăn sao ?"
"Không phải ."
"Tuấn Khải..."
"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đừng nghĩ lung tung." Vương Tuấn Khải ngắt lời cậu anh lên tiếng. Anh không muốn cậu phải lo dù sao anh cũng đáng bị như vậy.
Vương Nguyên cũng không hỏi thêm ăn từng muỗng cháo mà anh đút. Ăn xong có uống thuốc rồi lại nằm cậu nhớ lại cái cảm giác hôm qua đau đến khó tả cậu tự hỏi nếu lỡ như thuốc tê lại hết tác dụng thì cậu sẽ như thế nào. Vương Nguyên chợt thở dài cậu nhìn theo bóng dáng anh đứng kéo rèm cửa sổ sau đó lại tiếp tục làm việc .
------------------
Buổi trưa Vương Chính cùng mọi người đến thăm cậu căn phòng đang yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362771/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.