Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu khóe môi cong lên giọng nhỏ nhẹ hỏi "Em đi vì muốn được giới thiệu hay là vì tiệc buffer ?"
"Hả...ừm...vì tiệc buffer ." Vương Nguyên tủm tỉm trả lời. Nghe câu trả lời của cậu ba người đàn ông kia phải bật cười. Cậu bé này có đầu óc thật đơn giản.
"Được. Thứ sáu này cho phép em tham gia."
"Thật sao ? Cảm ơn anh."
"Chà...vậy bữa tiệc hôm đó sẽ rất thú vị." Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy nói.
"Hửm...?" Vương Nguyên giương cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh.
"Không cần để ý đến lời của cậu ta." Vương Tuấn Khải quay mặt của cậu về phía anh.
"Oh.."
"Hai cậu còn định ở đây đến bao giờ ?"
"Đây là cách cậu đuổi khách sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ vất mãn nói.
"Phải !" Vương Tuấn Khải thẳng thừng nói . Hai cái tên này ở đây chỉ toàn gây rối mau mau đi về sẽ tốt hơn.
"Chúng tôi sẽ ở lại ăn cơm tối." Lưu Chí Hoành cười tươi trả lời. Ngay khi nói xong anh đã bị Vương Tuấn Khải ném cho cái lườm hung tợn. "Tôi không mời."
"Chậc..,cậu có phải bạn của chúng tôi không vậy ?"
"Phải."
"Vậy tại sao lại đuổi chúng tôi về."
"Vì đây là nhà tôi. Quyền quyết định là do tôi." Anh lạnh lùng nói câu nói của anh khiến cho Lưu Chí Hoành cứng họng trừng mắt nhìn anh.
"Rồi tức là cậu có vợ thì quên bạn." Dịch Dương Thiên Tỉ tỏ vẻ buồn bã nói.
"Đúng."
Lưu Chí Hoành Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên giương mắt nhìn anh. Trời ạ không những anh không phủ nhận đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362749/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.