Buổi chiều Vương Tuấn Khải đi làm về hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đến nhà thăm cậu. Anh tiện tay đưa cặp tài liệu và áo khoác đưa cho quản gia: "Chào ông chủ chào cậu Dịch và cậu Lưu." Quản gia cung kính cúi đầu chào.
"Nguyên Nguyên đâu ?" Vương Tuấn Khải nới lỏng cà vạt hỏi.
"Thưa cậu chủ đang ở trên phòng ạ."
"Hôm nay cậu ấy có ăn nhiều không ?"
"Có ạ cậu ấy ăn trong phòng."
"Hai cậu ngồi đó đi." Nói xong anh đi thẳng lên phòng của Vương Nguyên để lại hai người bằng hữu đang ngồi cảm thán.
Vương Tuấn Khải đưa tay mở cửa mày đẹp nhíu lại anh tự hỏi tại sao phòng của cậu lại bừa bãi như vậy ngay cả cháo và canh cũng không ăn. Anh đưa mắt nhìn cậu con trai đang nằm dưới sàn Vương Tuấn Khải thở dài vòng tay bế cậu lên đặt trên giừơng.
"Ưm....Tuấn Khải...anh làm gì vậy ?" Vương Nguyên chợt mở mắt bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt thì thào nói.
"Sao lại ngủ dưới sàn ?"
"Hửm...à tại em ngủ quên." Cậu nhìn xung quanh rồi trả lời.
"Buổi trưa không ăn sao ? Anh đã nói em phải ngoan ngoãn ăn cháo rồi mà." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.
"Đã ba ngày em ăn cháo rồi đó thật sự là em đã ngán lắm rồi. Hết cháo rồi tới canh anh xem em đã khỏe rồi. Cũng sắp thành heo rồi nè." Cậu đưa ba ngón tay lên bất mãn nói.
"Em như vậy mà thành heo sao ?" Anh đưa tay gõ nhẹ vào vầng trán của cậu mỉm cười nói. "Sao tay lại bị thương ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362748/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.