Đêm khuya tòa nhà phương Tây phá lệ yên tĩnh táng lá cây theo gió mà lắc lư. Không gian tĩnh mịch đến thế nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng hét đau thương của Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải đang yên giấc trong phòng thì bị tiếng hét của cậu làm tỉnh giấc rất nhanh chóng tỉnh ngủ anh vội chạy sang phòng của cậu ngay cả áo cũng chưa kịp mặc. Anh đẩy cửa đi Vương Nguyên đang nằm trên giừơng la hét hai cánh tay cứ quơ giữa không trung một cách vô thức. Vầng trán trắng mịn thấm đầy mô hôi trên khóe mắt còn vương vài giọt nước mặn. Cậu thống khổ kêu la "Mẹ ơi...đừng mà thả tôi ra...THẢ TÔI RA...."
"Nguyên Nguyên...Nguyên Nguyên mau tỉnh dậy." Anh bước tới bắt lấy tay cậu.
"ĐỪNG...THẢ TÔI RA..hic..a...làm ơn...ưhuhh" Cậu vẫn không ngừng la hét và vùng vẫy. Nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.
"Nguyên Nguyên...là anh....đừng sợ. Có anh ở đây !!" Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy cậu thì thào nói nghe được giọng nói cùng hơi ấm rất quen thuộc Vương Nguyên mới bình tĩnh lại vòng tay ôm chặt thắt lưng của anh. Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn khuôn mặt của cậu nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Bàn tay to khỏe vén mái tóc của cậu anh mới phát hiện , người cậu thấm đầy mồ hôi "Chết tiệt ! Người em ướt hết rồi sẽ bị cảm mất."
Anh đưa tay nâng người cậu dậy "Nguyên Nguyên anh tắm cho em nhé."
Cậu vẫn không cử động vòng tay vẫn chung thủy ôm chặt lấy anh. Vương Tuấn Khải bế cậu lên đi vào phòng tắm đặt cậu nằm bồn tắm nước ấm để đầu cậu nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/362750/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.