Như thường lệ Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến trường. Dừng ở đoạn đường gần trường cậu nhanh chóng bước xuống khi đi cũng không quên chào tạm biệt.
Hôm nay cậu rất vui anh đã chọn một trong những chiếc áo sơmi và ca vạt cậu mua hôm qua cây ghim cài bạch kim nằm ngay ngắn trên chiếc cavat màu lam. Bước vào giữa trường đột nhiên một đám sinh viên nữ tiến lại gần cậu. Một cậu gái hùng hổ nói "Cậu là Vương Nguyên ?"
Vương Nguyên có chút lo lắng đám sinh viên này vẻ mặt thật rất hung tợn. Suy nghĩ một hồi cậu bình tĩnh cất tiếng "Phải có chuyện gì sao ?"
"Hừ mặt thì đẹp nhưng sao lại ranh mãnh đến thế. Dám đi dụ dỗ con trai ?" Giọng nói chanh chua từ đám sinh viên phát ra.
"Cậu nói vậy là sao ?"
"Mày còn giả vờ dám đi dụ dỗ Âu đại ca suốt ngày đeo bám anh ấy. Thật không biết xấu hổ."
"Không có là do anh ta tự bám theo tôi."
"Hừ mày còn chối." Vừa sứt câu , nữ sinh viên ấy dơ tay lên định tát cậu.
Vương Nguyên nhắm mắt chờ cái tát ấy nhưng một bóng đen xông lên phía trước cầm chặt lấy tay ả kia hất mạnh. Vương Nguyên chờ mãi không thấy động tĩnh gì mới mở mắt ra trước mặt là Triệu Dĩnh xung quanh là bốn ám vệ.
"Cậu chủ. Cậu không sao chứ ?" Triệu Dĩnh cất tiếng hỏi.
"Không...không sao !"
"Nè anh là ai hả biến đi." Sinh viên tên Kỳ Hiểu Phùng quát lớn.
"Các ngươi dám động vào cậu ấy thì đừng trách ."
"Hứ tưởng ta sợ sao. Xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-coc-em-ve-lam-vo/1821887/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.