Khi Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ra khỏi phòng ngủ đã là giữa trưa của hôm sau.
Bộ dáng của Trương Tịch Nhan vẫn như cũ vẫn là bộ dáng lãnh đạm ít nói ít cười kia, nhưng ánh mắt so với thường ngày có thêm vài phân ôn nhu trầm tĩnh, như một uông thanh tuyền yên tĩnh, phảng phất tâm cũng theo đó mà trầm tĩnh.
Còn Liễu Vũ lại là thần thái phi dương khí phách hăng hái, trên mặt tất cả đều là ý cười doanh doanh, khí chất so với thường ngày thêm phần trương dương, đi đường giống như bàn chân mang theo gió, mơ hồ có thể thấy được bộ dáng tự tin của năm đó.
Trương Tịch Nhan khá tò mò, chỉ qua một đêm, Liễu đại tiểu thư như thế nào lại không giống nhau. Thái độ của nàng đối với Liễu Vũ vẫn đâu có thay đổi gì đâu? Liễu Vũ đây là get lên vì cái gì chứ? Nàng có đôi khi không thể hiểu lắm cái mạch não kỳ lạ này của Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan khó có được nhàn nhã mà ngồi ở trong đình viện, lấy trà cụ ra pha trà. Bên cạnh có Liễu Vũ tức thì phong cảnh xung quanh cũng không giống nhau, đẹp hơn trước hoặc là nói nàng phát hiện tự nhiên lại có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Liễu Vũ ngồi ở bên cạnh Trương Tịch Nhan, bồi nàng uống hai chung trà, ở trên mặt Trương đại lão nhẹ sờ sờ, nói: "Em đi làm đây." Kiếm tiền, dưỡng lão bà!
Trương Tịch Nhan: ? Làm việc? Làm việc kiếm sống?
Không đợi nàng hỏi ra khỏi miệng, Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3653277/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.