Liễu Vũ cũng sẽ bơi lội, nhưng mật độ xương cốt của cô lớn, thể trọng lại không tầm thường, lực nâng của nước biển cơ bản không nâng nổi cô lên. Tại cái nơi địa giới Hải tộc tràn đầy Thiên Cương chi khí, lo lắng bị lộ ra bên ngoài, không thể phóng thích ra Âm Sát khí để ngự khí phi hành gì đó, ở dưới tình huống không có tọa kỵ, phịch thôi đều đã khó khăn, bơi bất động.
Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan bơi đến nhẹ nhàng, giống như một con cá vậy, quyết đoán đem tay chụp vào trên đai lưng của Trương Tịch Nhan, định bụng đáp một cái đi nhờ xe, lại không nghĩ rằng đem đai lưng Trương Tịch Nhan nới lỏng kéo rớt ra.
Trong tay Liễu Vũ còn đang túm chặt đai lưng của Trương Tịch Nhan, mà Trương Tịch Nhan lại giống như một mũi tên cá nháy mắt đã đi xa tới vài trăm mét.
Trương Tịch Nhan dừng lại, lơ lửng ở trong nước, cúi đầu chỉ thấy quần áo đang siết vào ở chỗ đai lưng bị lỏng ra, đạo bào thu eo êm đẹp biến thành áo dài rộng thùng thình, bộ dáng hơi có điểm quần áo lộn xộn, biểu tình của Liễu Vũ có chút ngu si. Nàng lấy ra một sợi đai lưng khác đeo vào, bơi trở lại bên cạnh Liễu Vũ, ý vị không rõ hai mắt đánh giá Liễu Vũ, hỏi: “Em mở đai lưng của chị ra làm gì?”
Liễu Vũ ý bảo Trương Tịch Nhan xem ở dưới chân, nói: “Bơi không nhúc nhích.” Cô đứng ở trên cát, cố ý đem toàn bộ thể trọng đều áp ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3653272/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.