Một con rồng dẫn đầu không chỉ trên móng có đeo nhẫn hoa lệ, bốn chân đều có mang vòng, trên cổ thì mang vòng cổ, hai cái sừng có một cái còn đeo vòng ngọc hoa lệ tinh mỹ, ở giữa đỉnh đầu còn có cái mũ bằng vàng lộng lẫy. Nó còn rất trẻ, nhìn một thân ăn mặc như nhà giàu mới nổi liền biết địa vị thân phận này trong Thiên Long tộc không đứng nhất cũng đứng nhị.
Nó nâng móng vuốt lên, chỉ hướng về phía một đám cá biển to bằng bàn tay không ai chú ý tới.
Con cá dẫn đầu bơi thấp xuống một chút, làm cái động tác cúi người tuân mệnh, vung cái đuôi, phun ra mấy cái bọt bong bóng, bầy cá phía sau nó liền tản ra, giống như chó toản khắp nơi, chỗ này nghe một chút chỗ thì chui vào tìm kiếm, bất luận mỗi một cái lỗ nhỏ nào cũng không bỏ qua.
Có vài con chui vào trong khe hở nhỏ ở cửa động được cục đá che lại, đi vào trong sơn động nơi Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đang ẩn thân lẫn trốn, chúng nó dán vào cục đá tỉ mỉ ngửi ngửi còn chưa đủ còn gặm xuống nham thạch trên tảng đá nhai nhai, liền tựa như phát hiện ra cái gì đó, nhanh chóng bơi về phía cá thủ lĩnh.
Trên đỉnh đầu đám cá này nổi lên bọt nước, hiển nhiên là có phát hiện.
Liễu Vũ lo sợ bất an, nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Số cá này có phát hiện cái gì sao?”
Trương Tịch Nhan nhỏ giọng trả lời: “Thuyền qua lưu ngân, nhạn qua lưu thanh. Chúng ta ở trong nước bơi qua, khó tránh khỏi sẽ lưu lại một chút hơi thở, không tránh khỏi.”
Liễu Vũ nói: “Không tránh khỏi? Sẽ không phát hiện được chúng ta chứ?”
Trương Tịch Nhan yên lặng truyền âm, “Không có Âm Sát khí dật tán, không có Âm Dương nhị khí, chỉ là lưu lại dấu vết của thuật ngự thủy, tra không đến trên đầu của chúng ta. Hiện giờ sơn động là trống không, chúng nó tìm tới được cũng biết được rằng nơi từng có ai đó trú qua, nhưng đã rời đi.”
Bầy cá này đem nham thạch bốn phía của rãnh biển đều chui vào một lượt, đem nham thạch có dính dịch nhầy của Giao Nhân phun bọt khí lên, lại thổi thổi bọt khí ra thân ảnh của Giao Nhân, biểu hiện có Giao Nhân xuất hiện ở đây. Những thi thể của Long tộc, Côn Bằng là các loại tôm cá đều xuất hiện ở bọt khí của bầy cá, biểu hiện chỗ này trước đó nằm những thứ gì.
Không bao lâu, một khu vực lớn như vậy đều bị che kín bởi bọt khí của bầy cá, phân bố tình huống chiến trường một cách rõ ràng sáng tỏ. Phía trước có một trận chiến nhỏ là nơi Côn Bằng tộc chết, một cái vòng chiến lớn là nơi Long tộc chết, bốn phía Giao Nhân giấu kín số lượng lên tới cả vạn, không thấy máu cùng dấu vết chiến đấu, trên chiến trường cũng để lại dịch nhầy và máu tươi của Giao Nhân. Cái này thấy thế nào cũng là Giao Nhân tộc phục kích hai tộc kia.
Các tộc lại ồ lên lần nữa, Giao Nhân, Long tộc, Côn Bằng đều dùng ngôn ngữ của chính mình kêu to lên.
Liễu Vũ nghe thấy đầu cũng to ra, không hiểu được đám Hải tộc này câu thông bằng cách nào. Chúng là dùng từng ngôn ngữ của từng người, thế nhưng không ảnh hưởng tới giao lưu một chút nào sao?
Trương Tịch Nhan cảm thấy việc này có điểm quái. Nếu là Giao Nhân phục kích hai tộc Long tộc và Côn Bằng, kết quả tốt nhất chính là lặng yên không tiếng động mà quét tước sạch sẽ chiến trường không lưu lại một chút dấu vết nào mới phải. Để lại nhiều dấu vết như vậy, lại đem các tộc dẫn lại đây, là có ý tứ gì? Không đánh đã khai, chui đầu vô lưới sao?
Giao Nhân tộc cũng biện giải giống như vậy, Côn Bằng cùng Long tộc cũng có nghi ngờ này, nhưng cũng hoài nghi Giao Nhân tộc có phải là cố ý bày trận hay không.
Tiếp đó, chúng liền đồng thời phát ra một cái nghi vấn: Thi thể đã đi đâu?
Chết đi nhiều như vậy, muốn mang theo thi thể đi mà ven đường không lưu lại máu, khí vị, tuyệt khó có thể làm được. Giới tử thạch thứ này ở Thiên tộc cực kỳ thưa thớt, lấy ra để chứa thi thể tính khả năng cực kỳ thấp.
Giao Nhân thiếu niên dẫn đầu hỏi: “Có thể là hai cái Vu tộc kia làm hay không?”
Long Vương hỏi: “Ý của ngươi là có Hải tộc trước sau phục kích Côn Bằng, Long tộc, lại đem thi thể để lại ở chỗ này đưa cho Vu tộc? Có Hải tộc cùng với Vu tộc cấu kết sao?” Ánh mắt hắn nhìn về phía Giao Nhân thiếu niên và Giao Nhân tộc không đúng rồi. Hai tộc Long tộc và Côn Bằng thương vong thảm trọng, Giao Nhân liền được lợi. Nếu Giao Nhân tộc cấu kết với Vu tộc, trước đoạt quyền khống chế Hải tộc, lại cởi bỏ bế môn của Hải tộc, sau này ở đây Giao Nhân chính là độc lớn.
Giao Nhân thủ lĩnh hất đuôi một cái chụp Giao Nhân thiếu niên bay đi, liên tiếp tỏ vẻ nói, Giao Nhân tuyệt đối sẽ không có chuyện ruồng bỏ Hải tộc.
Kim quang lóa mắt đột nhiên hiện lên, ảnh chụp này khiến cho một vùng biển sáng như ban ngày. Đối với các hải thú cấp thú như cá đã quen sống ở biển sâu đôi mắt cũng bị thoái lá, ánh sáng đối với chúng không tạo thành thương tổn, nhưng đối với những Hải tộc cấp cao, bao gồm Long tộc, Côn Bằng, Giao Nhân ở bên trong, chúng có mắt, hoảng đến tất cả đều không thể mở mắt lên được.
Cùng lúc đó, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ tinh tường cảm nhận được có ảo trận chụp xuống!
Nháy mắt tiếp theo, một tiếng rồng ngâm gầm gừ vang lên.
Con rồng cầm đầu đau đến hô hô hất đuôi phóng lên cao.
Giao Nhân thiếu niên bị Giao Nhân thủ lĩnh hất đuôi đánh văng ra đột nhiên biến thành thiếu niên tuấn tú làn da trắng nõn đầu đầy tóc vàng, đuôi cá của nó từ che kín vảy thô ráp màu đen như mực biến thành màu sắc ánh vàng rực rỡ, vẩy cá thô lệ biến thành vảy giống với vảy rồng. Cái trán của nó có một cặp sừng, phía sau tai có vây cá, yêu dã xinh đẹp.
Tay thiếu niên cầm Tam xoa kích dật tán thần hoa, nặng nề mà cắm vào phía dưới lớp vảy của rồng cầm đầu.
Nó vặn Tam xoa kích, mạnh mẽ ấn xuống một cái, vảy rồng vỡ nát, một lượng lớn máu rồng trào ra, thấm đỏ một lượng lớn nước biển.
Cùng lúc đó, nham thạch dưới đáy biển đột nhiên động đậy. Có thủy thấu tách ra khỏi nham thạch mạnh mẽ tiến về phía đại quân, nơi đi qua, rất nhiều Hải tộc chảy ra máu tươi.
Liễu Vũ bị dọa cả người nổi lông tơ. Cô cho rằng rãnh biển không có ẩn chứa thứ gì lại ẩn chứa rất nhiều Nhân Ngư trong suốt. Chúng nó ghé vào trên nham thạch. Khi cô và Trương Tịch Nhan vừa rồi đi vớt hải sản, những Nhân Ngư này đều thấy?
Trương Tịch Nhan kéo Liễu Vũ chui ra khỏi giới tử thạch, một chân đá văng tảng đáng che cửa động, nhanh chóng chạy đi.
Liễu Vũ nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Tình huống là như thế nào?”
Trương Tịch Nhan một bên chạy đi, một bên nói với Liễu Vũ: “Là Nhân Ngư. Giao Nhân hung tàn hiếu chiến, Nhân Ngư am hiểu ảo thuật. Này là hai chủng tộc khác nhau, trên ngoại hình thì tương tự, nhưng trên huyết thống hoàn toàn khác biệt. Ở Hải tộc ba tộc Long tộc, Côn Bằng, Giao Nhân chấp chưởng nhưng trước đó là do Nhân Ngư chấp chưởng, bất quá chúng không phải gọi là Nhân Ngư mà hỏi là Hải Thần tộc. Không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, Hải Thần tộc trong một đêm mai danh ẩn tích, Hải tộc cung biến thành nơi sinh sống của Giao Nhân tộc.”
Bỗng dưng, một cổ xung kích cường đại nhấc lên sóng nước ngập trời, cuốn đến cúng Hải tộc rơi rớt tan tác, Trương Tịch Nha và Liễu Vũ cũng bị cuốn vào trong dòng nước cuốn đi bay ra ngoài.
Liễu Vũ bị chấn đến trong đầu ong một tiếng, cũng không biết là bị thủy áp đánh sâu vào hay là do thứ gì đó gây ra, cô đang muốn phóng xuất ra cảm giác đi xem tình huống, liền bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ hơi thở mạnh hơn từ trên bên cạnh của Trương Tịch Nhan dật tán ra ngoài.
Trong tức khắc, chỉ cảm thấy một cố dòng khí mãnh liệt phóng lên cao.
Dòng khí kia xuất hiện từ đáy biển, nháy mắt phá mở đáy biển cả vạn mét, chạy ra khỏi mặt biển, nhấc lên một cột nước thật lớn.
Liễu Vũ chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Trong miệng mũi đều có máu chảy ra, không hiểu được gì liền xuất hiện ở trên mặt biển, eo đang được Trương Tịch Nhan ôm.
Trương Tịch Nhan mang theo Liễu Vũ, dưới chân nàng cuốn lên dòng khí hình Thái Cực hai cá âm dương, trượt nhanh ở trên mặt biển trong lúc sóng gió mãnh liệt.
Liễu Vũ giơ tay lau máu ở chỗ mũi và miệng, quay đầu nhìn về bốn phía, chỉ thấy nước biển mạnh đến giống như bão táp tiến đến, giống như có thứ gì đó ở dưới đáy biển liều mạng khuấy.
Bỗng dưng, cô cảm nhận được có thứ gì đó bay ra khỏi mặt biển, giương mắt nhìn lên, tình lình phát hiện một mỹ nhân ngư nửa thân trên là người nam nửa thân dưới là đuôi cá nhảy ra khỏi mặt nước.
Trên tay mỹ nhân ngư kia còn cầm một thanh cực giống hải vương nĩa.
Nĩa kia thoạt nhìn oai phong hơn hải vương nĩa rất nhiều, phảng phất tích tụ một cổ lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Mỹ nhân ngư kia nắm chặt nĩa, dùng sức một chọc xuống nước biển phía dưới, tiếng gầm rú cùng sóng xung kích thật lớn xuất hiện, nước biển kia mãnh liệt bạo trướng, biển rộng như muốn nổ tung.
Thiên Nhãn ở giữa trán Trương Tịch Nhan mở ra đến cực điểm, một cổ lực lượng cường đại mạnh mẽ tràn ra ngoài, đụng phải lực lượng cường đại đang mạnh mẽ tiến lại đây, đem lực lượng đó triệt tiêu được phần lớn, phần còn lại vẫn tiếp tục đẩy nàng bay ra cực xa, miệng mũi nàng chảy máu, nhưng nàng lại không dừng lại chút nào, chạy trốn càng nhanh hơn.
Mắt mỹ nhân ngư kia chỉ nhìn thấy hai người chạy trối chết, liền đem tầm mắt dừng lại ở phía dưới mặt biển, một đầu chui lại vào trong biển rộng.
Phong ấn vừa rồi bị Trương Tịch Nhan dùng lực lượng Thiên Nhãn phá vỡ lại một lần nữa khép lại, phong đến kín mít.
Trên mặt biển, khôi phục lại an tĩnh bình thường.
Dưới mặt biển, giết chóc cùng chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Trương Tịch Nhan thấy mỹ nhân ngư kia không có đuổi theo, nàng dừng lại, lại một lần nữa thi triển lực lượng Thiên Nhãn đi công kích phòng ngự đại trận trên không của Hải tộc.
Trên bầu trời, có một màn hào quang hình cung thật lớn chợt lóe lên.
Phòng ngự đại trận bao trùm ở bên ngoài Hải tộc sáng lên một chút, liền tỏa định Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ, giây tiếp theo, liền có ngọn lửa cùng tia chớp che trời lấp đất từ phòng ngự đại trận rơi xuống.
Lực lượng hủy diệt, bao trùm một vùng biển rộng lớn.
Liễu Vũ sợ tới mức ngay cả hô hấp đều đọng lại, choáng váng không dám động.
Đột nhiên một cây mây ở không trung trống rỗng cuốn lấy hai nàng, nháy mắt đem hai nàng kéo vào trong bóng tối.
Trương Tịch Nhan tìm được đường sống trong chỗ chết, thầm thở phào nhẹ nhõm, tê liệt mà thoát lực ngã xuống. Nàng nói: “Bà không nói cho tôi biết Hải tộc có thần.”
Bên cạnh, Vu thần thụ đứng sừng sững cành lá tươi tốt phảng phất căng ra trời đất, một tiếng nói văng vẳng mà truyền ra: “Ta cũng là mới biết được.” Tiếng nói vừa dứt, Vu thần thụ biến mất, đem hai nàng ném tại chỗ.
Trạng thái đại não của Liễu Vũ nào còn có thể theo kịp, cô nhìn đến xung quanh một mảnh đen nhánh cái gì cũng không có, nghĩ thầm: Mình đây là chết rồi hay sao?
Cô lại thấy Trương Tịch Nhan ngồi quỳ bên cạnh, nghĩ thầm, đã chết thì cái gì cũng không thể cảm nhận được, hắn là không thể thấy được Trương Tịch Nhan và bản thân mình đi?
Sau đó cô mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, hai nàng được Vu thần thụ vớt ra tới. Cô lại mất một lát sau, mới bình phục: Trương Tịch Nhan, chị nói Hải tộc có thần, không phải nói tới là Hải Thần tộc mà là thần giống giống như em thành thần sao?” Cô nói xong, không nghe được Trương Tịch Nhan trả lời, cúi đầu nhìn xuống, mới nhìn thấy sắc mặt Trương Tịch Nhan trắng bệch, đôi mắt đang nhắm chặt, Thiên Nhãn ở trán cũng khép lại, nhưng lại có máu tươi không ngừng chảy ra.
Bị thương ngất đi rồi? Liễu Vũ nhanh chóng buông ra cảm giác nhanh chóng xem xét tình trạng của Trương Tịch Nhan, thoát lực, cộng thêm kinh mạch và nội tạng đều có vết thương, bên trong xuất huyết. Thoạt nhìn có điểm dọa người, nhưng so với những thương thế trước kia của Trương Tịch Nhan là đã nhẹ hơn rất nhiều.
Liễu Vũ quen cửa quen nẻo đem Âm Sát khí rót vào trong cơ thể của Trương Tịch Nhan, lại phối hợp với Hoa Thần Cổ trợ giúp Trương Tịch Nhan chữa thương.
Trương Tịch Nhan mở mắt ra hỏi Liễu Vũ: “Em không có bị thương chứ?”
Liễu Vũ nói: “Chị xem, em được chị bảo hộ kỹ tới vậy, có thể bị thương được sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]