Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ: “Có thể đem Hải tộc giảo thành như vậy, trừ bỏ em ra, bằng không còn ai có thể làm. Ảo thuật lại cao minh, chung quy vẫn là giả, biến không thành thật. Phòng ngự đại trận không phải để bài trí, phạm vi nó bao trùm có bao nhiêu lớn, thì phạm vi tra xét cũng có bấy nhiêu lớn, ảo thuật cũng được, ảo trận cũng được, chung quy vẫn là dựa vào thực lực để chống đỡ đi lên. Lực lượng phòng ngự đại trận phóng xuất ra tới rà quét gặp phải lực lượng ảo thuật của em, cho dù là phản ứng cực nhỏ, cũng có thể bị đại trận bắt giữ lại. Huống chi cả hai chúng ta cùng nhau tiến vào, còn vững chắc mà bị phòng ngự đai trận rà quét từ trong ra ngoài một đợt. Vừa rồi đại trận rà quét quá hạn, tình hình hai chúng ta xuất hiện ở hải đảo đã xuất hiện ở Hải tộc.”
Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan nói sợ tới mức mồ hôi lạnh cũng đều toát cả ra, cô đều không hỏi Trương Tịch Nhan có cách nào phá vòng vây được hay không, liền xem hiện tại hai nàng có thể tàng được an toàn hay không.
Trương Tịch Nhan trấn an mà nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng Liễu Vũ, nhỏ giọng truyền âm: “Đừng sợ, có chị đây.”
Tiếng của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, dừng ở trong tai Liễu Vũ giống như mưa xuân nhẹ nhàng phất qua, làm tâm thần hoảng loạn của Liễu Vũ mạc danh mà bình ổn trở lại.
Độ ấm bốn phía chợt tăng lên, lực lượng hủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3653271/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.