Em hầm? Liễu Vũ lấy mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan, rất muốn hỏi: Con mắt nào của chị nhìn ra em có thể xuống bếp? 
Liễu Vũ cần một đầu bếp gấp. 
Nhưng một mẻ hải sản mà cô vớt lên không phải đầu bếp nào cũng có thể hầm được, tùy tiện vớt một con trong đống này đặt ở lễ mừng thành thần của cô, kia đều đủ tư cách ngồi ở vị trí khách quý trên đại điện. 
Liễu Vũ được Trương đại lão chiếu cố, vẫn luôn nhớ tới người tốt này, lập tức từ giữa lấy một nửa đưa cho Trương Tịch Nhan. Những con còn thở dốc hay còn dòng khí tuần hoàn mặc kệ là có cứu được hay không, toàn bộ số đó Liễu Vũ đều cho Trương Tịch Nhan, còn nói một câu, “Vạn nhất bọn họ muốn chuộc tù binh thì sao?” 
Mắt Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ rất có thâm ý: Nhìn dáng vẻ này của Liễu đại tiểu thư chạy đi vớt mẻ hải sản này không chỉ đơn thuần là vì thèm mà chạy đi vớt hải sản. 
Nàng nhận lấy phần hải sản mà Liễu Vũ chia cho, nói: “Đây là hai tộc đối chiến, chỉ có thể tận hết khả năng đi chém giết càng nhiều chủ lực của đối phương, để thực lực của bọn họ suy yếu đi, mới có thể làm bọn họ lui bước. Trên chiến ở trường Bất Chu Sơn, việc làm chân chính có thể xoay chuyển cục diện trên chiến trường dẫn tới tác dụng quyết định thắng bại, chính là sức chiến đấu nhất đỉnh. Một cái như em, có thể sánh hơn trăm vạn hùng binh Vu tộc.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3653267/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.