Liễu Vũ đi theo Trương Tịch Nhan bước vào một thông đạo Thứ Nguyên Giới, liền đi tới trong một khu rừng rậm tràn đầy chướng khí.
Chướng khí nơi này nồng đến giống như sương mù dày đặc lúc sáng sớm, trên cơ bản vượt ra ngoài phạm vi 2m là không thể nhìn thấy người. Rải rác khắp nơi toàn là mùi của mụt rửa và mùi của cây cối, bụi gai, cỏ dại đã chết đi số đó còn chảy ra chất lỏng sền sệt trong đó lại bò đầy đủ loại độc trùng với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Độc trùng phóng xuất ra độc tố thấu đến thực vật, trong đất lại bốc hơi đến trong không khí, hình thành khí thể có độc.
Trong không khí không chỉ có tràn ngập chướng khí, còn có Âm Sát khí cuồn cuộn không ngừng từ chỗ nào đó phiêu tán ra tới, lại trộn lẫn như có hương vị của biển cả, ở nơi xa còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: “Chúng ta đã tới Hải tộc rồi sao?”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, lôi kéo Liễu Vũ, nói: “Theo sát chị.” Nàng mang theo cô bay lên trên trời cao.
Liễu Vũ bay lên trời cao, cảnh tượng xung quanh thay đổi làm cô hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan đều thay đổi. Đại lão, chị làm em cảm thấy thời điểm chị để cho em làm kinh tế rót canh gà cho em có phải là lừa dối em hay không? Đem Thiên tộc và Vu tộc nói họ giống như bộ lạc nguyên thủy thời cổ đại, nhưng tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-chu-son-dai-lao-lao-ba-666/3653265/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.