Dụ Tễ nằm rất lâu mới ngồi dậy.
Tóc cậu có chút rối loạn, Dụ Tễ vẫn cúi đầu, lẳng lặng ngồi thêm một chốc. Ôn Thường Thế nhìn cậu mấy cái, cảm thấy khóe mắt cậu đã đỏ, có điều hắn không nhìn kỹ, nên cũng không thể chắc chắn.
Nói chung không khóc nữa là được rồi.
"Để ở đây cho cậu." Ôn Thường Thế chỉ chỉ điện thoại đặt trên bàn trà, nói với Dụ Tễ.
Dụ Tễ liếc về hướng bàn trà một cái, không lên tiếng.
Ôn Thường Thế thuận miệng hỏi cậu: "Mẹ cậu tên Dụ Ấu Di à?"
"Không liên quan đến anh." Mặt Dụ Tễ hơi ủ rũ, giọng khàn khàn, trộn lẫn âm mũi.
Dụ Tễ khóc xong môi càng đỏ, nhìn không còn mỏng như thế nữa, khi khép mở nói chuyện còn hiện ra màu nước. Cậu không nhìn Ôn Thường Thế, nói tiếp: "Tôi biết anh không tin tôi."
Ôn Thường Thế xoay qua, nhìn chằm chằm gương mặt cúi gầm của Dụ Tễ, nhớ đến ban nãy là mình quá phận, nên không tiếp lời.
Dụ Tễ không chờ được lời đáp của Ôn Thường Thế, bèn đứng lên, cậu xoay người trông xuống Ôn Thường Thế, ánh mắt rất chắc chắn: "Anh đã đụng vào điện thoại của tôi đúng không? Vào cái hôm tôi quên mang điện thoại."
Ôn Thường Thế thu lại sắc mặt hòa hoãn một tí, đối diện với Dụ Tễ.
"Không cần không thừa nhận, tôi tra ghi chép dữ liệu rồi." Dụ Tễ âm trầm nói.
"Đụng rồi," Ôn Thường Thế dựa vào lưng ghế sô pha, hơi nâng cằm lên, thản nhiên thừa nhận, "thì sao?"
"Chẳng sao cả," Dụ Tễ nhỏ giọng, "nhưng thế thì giờ anh hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952777/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.