Dụ Tễ cõng đàn cello vào cửa, phòng khách lầu một trống không, rèm cửa sổ sát đất hướng ven biển mở ra, cửa sổ đóng chặt, mọi vật thể trong phòng đều đặt yên, một chút sức sống cũng không có. Điện thoại cậu cầm trong tay rung lên một chút, cậu giơ tay lên nhìn, tay kia bỗng buông lỏng, túi đựng tóc giả và di vật của mẹ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Hồn bay phách lạc đến thế," Thanh âm Ôn Thường Thế truyền đến từ thang lầu phía sau, "kết thân thất bại rồi chứ gì."
Dụ Tễ quay đầu, nhìn Ôn Thường Thế một cái lạnh băng, nói: "Lăn."
Ôn Thường Thế chống nạng bước xuống cầu thang. Nạng là hôm qua Trương Uẩn Chi đem tới cho hắn, nói để tiện đi lại.
Có thể trạng thái của Dụ Tễ quả thực rất kém, nên Ôn Thường Thế không tranh cãi với cậu tiếp nữa. Hắn đánh giá Dụ Tễ, hỏi cậu: "Đàn cello? Của cậu?"
Dụ Tễ "ờ" một tiếng, cậu nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn thoại bố cậu gửi cho cậu, Dụ Tễ đặt bên tai để nghe, Thiệu Anh Lộc nói lúc dì Sầm dọn dẹp nhà cửa, tìm được video DVD lúc kết hôn của ông và mẹ Dụ Tễ, hỏi Dụ Tễ có muốn xem không.
Dụ Tễ không biết phải trả lời thế nào, chỉ đứng ngơ ngác.
Cậu còn đang suy nghĩ, Ôn Thường Thế lại nói: "Kéo một khúc nghe chơi."
Ôn Thường Thế giúp Dụ Tễ nhặt cái túi rơi trên mặt đất, khập khiễng xách nó đi tới đặt lên cái giá, sau đó ngồi xuống sô pha, còn bắt chéo chân, dáng vẻ đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952776/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.