“Cái kia…” Trong chốc lát Dụ Tễ như lạc vào cõi thần tiên, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, cậu nói với Ôn Thường Thế: “Vậy anh gọi tôi là thiếu gia đi.”
Cậu buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng cúi đầu nhìn cậu.
“Anh còn không gọi?” Dụ Tễ hỏi hắn.
Cánh tay Ôn Thường Thế buông khỏi vai Dụ Tễ, khụy chân ngồi xuống trước mặt Dụ Tễ. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu một lát, mới xụ mặt gọi Dụ Tễ một tiếng: “Thiếu gia.”
.
.
Khi trở lại Nghi Thị cũng đã xẩm tối, Dụ Tễ vốn muốn trở về nhà lại không ngờ Thiệu Anh Lộc cùng cha mẹ Chu tiểu thư nói muốn đón gió tẩy trần cho Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ, trực tiếp kêu tài xế tới bến tàu đón người.
Dụ Tễ không sao hiểu nổi, vì sao ra biển có ba ngày mà cũng cần bày vẽ như vậy. Nhưng Thiệu Anh Lộc vốn am hiểu mấy chiêu trò chuyện bé xé ra to như vậy, ông ấy muốn gì thì cứ như vậy đi.
Dụ Tễ gọi Trương Uẩn Chi vào trong phòng, dặn dò hắn cẩn thận đưa Ôn Thường Thế hoàn chỉnh về nhà mình xong mới đưa Chu Bạch Lộ xuống thuyền trước.
Khi ngồi ở ghế sau cùng Chu Bạch Lộ, trong lòng Dụ Tễ còn nhớ đến biểu tình của Ôn Thường Thế khi mình rời khỏi phòng.
Biểu hiện của Ôn Thường Thế mấy ngày nay có chút kì quái, có đôi khi nhìn hắn rất vui, có đôi khi lại giống như Dụ Tễ đã phạm phải sai lầm to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-an-vu-that/952778/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.