Trong cơn mông lung, Chu Hàn bịngười bên cạnh đánh thức.
Nhíu mày mở mắt ra, mơ hồ nhìnthấy Lâm Lệ đang nghiêng thân thể hạ giọng nói chuyện điệnthoại.
“Bác, anh ấy không phải tráchnhiệm của cháu, anh ấy có thể đứng lên lần nữa hay không phải xem chính anh ấy,nếu anh ấy không muốn thì người khác có nói gì nữa cũng đều vô dụng.” Lâm Lệ épgiọng rất nhỏ, chỉ sợ làm ồn đến Chu Hàn ở bên cạnh.
“Lâm Lệ, bác biết, nhưng bácchỉ có một mình Trình Tường là con trai, nhìn nó như vậy bác rất đau lòng, coinhư bác cầu xin cháu, cháu đến thăm nó lần nữa, nó sẽ nghe lời cháu nói, coi nhưnể tình bao năm qua.” Bên kia điện thoại mẹ Trình vẫn chưa từ bỏ ýđịnh.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có phần mệtmỏi, tỉnh cảm nhiều năm qua, để lại cô như bây giờ, cô có gì tốt mà lưu luyếnquá khứ.
Nhưng mà nếu cô không đi, hẳnlà mẹ Trình thật sẽ không từ bỏ, coi như đi nói rõ cũng tốt, cô không nợ TrìnhTường cái gì, không có nghĩa vụ phải đi khích lệ anh đứng lên, không phải cứkhích lệ là có thể khiến một người đứng lên được, mà phải dựa vào ý trí và lòngtin của bản thân anh ta.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng LâmLệ bất đắc dĩ mở miệng: “Bây giờ cháu sẽ qua bệnh viện.”
Nghe vậy, bên kia điện thoại mẹTrình tràn đầy vui mừng, liên tục căn dặn cô nhất định phải qua, lúc này mớichịu tắt điện thoại.
Lâm Lệ tắt điện thoại, nhìnchằm chằm di động một lúc lâu, khẽ thở dài, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259950/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.