Trong cơn mông lung, Chu Hàn bịngười bên cạnh đánh thức.
Nhíu mày mở mắt ra, mơ hồ nhìnthấy Lâm Lệ đang nghiêng thân thể hạ giọng nói chuyện điệnthoại.
“Bác, anh ấy không phải tráchnhiệm của cháu, anh ấy có thể đứng lên lần nữa hay không phải xem chính anh ấy,nếu anh ấy không muốn thì người khác có nói gì nữa cũng đều vô dụng.” Lâm Lệ épgiọng rất nhỏ, chỉ sợ làm ồn đến Chu Hàn ở bên cạnh.
“Lâm Lệ, bác biết, nhưng bácchỉ có một mình Trình Tường là con trai, nhìn nó như vậy bác rất đau lòng, coinhư bác cầu xin cháu, cháu đến thăm nó lần nữa, nó sẽ nghe lời cháu nói, coi nhưnể tình bao năm qua.” Bên kia điện thoại mẹ Trình vẫn chưa từ bỏ ýđịnh.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có phần mệtmỏi, tỉnh cảm nhiều năm qua, để lại cô như bây giờ, cô có gì tốt mà lưu luyếnquá khứ.
Nhưng mà nếu cô không đi, hẳnlà mẹ Trình thật sẽ không từ bỏ, coi như đi nói rõ cũng tốt, cô không nợ TrìnhTường cái gì, không có nghĩa vụ phải đi khích lệ anh đứng lên, không phải cứkhích lệ là có thể khiến một người đứng lên được, mà phải dựa vào ý trí và lòngtin của bản thân anh ta.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng LâmLệ bất đắc dĩ mở miệng: “Bây giờ cháu sẽ qua bệnh viện.”
Nghe vậy, bên kia điện thoại mẹTrình tràn đầy vui mừng, liên tục căn dặn cô nhất định phải qua, lúc này mớichịu tắt điện thoại.
Lâm Lệ tắt điện thoại, nhìnchằm chằm di động một lúc lâu, khẽ thở dài, lúc này mới để điện thoại lên tủ đầugiường, một lần nữa nằm thu mình lại trong chăn, đưa lưng về phía Chu Hàn, tựhỏi khi đến bệnh viện nên nói gì với Trình Tường, không phát hiện ra sau lưngđôi mắt sáng quắc của Chu Hàn đang nhìn cô chằm chằm.
Sau lưng Chu Hàn cau mày trợnmắt nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi hơn dỗi vô cớ, khiến trong lònganh thấy rất khó chịu, còn khó chịu hơn so với khi bị sốt cao tốiqua.
Dâng lên nỗi hờn dỗi, Chu Hànrất không có phong độ chuyển khó chịu trong lòng sang cho người khác, nghĩ vậy,đưa tay đến eo của cô ôm cô vào lòng mình.
Động tác đột ngột này khiến LâmLệ bị bất ngờ, theo bản năng kêu lên: “A…”
Chu Hàn siết chặt eo cô, đểlưng cô dán vào lòng mình, dùng lực mạnh nhưng không làm côđau.
Bị anh ôm quanh eo, cô quay đầulại, vừa vặn đối diện với đôi mắt ẩn chứa sự tức giận của anh: “Đã đánh thức anhsao!”
“Anh cũng không phải ngườiđiếc, em nói lớn tiếng như vậy, anh có thể không tỉnh!” Người nào đó đang hờndỗi, lời nói mang theo nồng đậm mùi vị thuốc súng.
Lâm Lệ nghĩ thầm, rõ ràng cô đãcố gắng hạ giọng xuống rồi mà, nhưng mà đã đánh thức anh dậy, đây là sự thật,liền nói: “Ngại quá, anh tiếp tục ngủ đi, em dậy đây.” Nói xong, gạt tay anhđang ôm eo mình ra, định đứng lên.
Chu Hàn giờ vẫn còn đang hờndỗi, làm sao chịu buông tha cho cô, xoay người một cái đặt cô dưới thân, nhìnchằm chằm vào mắt cô, nói: “Em còn muốn đến bệnh viện?!”
Không chú ý đến biểu hiện khácthường của anh, Lâm Lệ gật đầu nói: “Vâng.” Tay vỗ vỗ anh, “Anh bỏ ra đi, emmuốn dậy.”
Chu Hàn cau mày, trán nhăn lạitưởng chừng có thể kẹp chết một con muỗi rồi, trực tiếp đưa tay cô cố định ởtrên đỉnh đầu cô.
“Anh làm gì vậy, mau buông ra.”Lâm Lệ giãy dụa, muốn thoát khỏi nhưng không so được với sức lực của anh, bị anhđè nặng thế này, không thể nào dùng sức được.
“Không cho đi.” Chu Hàn nhìncô, ánh mắt, vẻ mặt kia tiết lộ tâm trạng chân thật của anh lúcnày.
Lâm Lệ sửng sốt, nhìn chằm chằmánh mắt anh: “Anh , anh …”
“Anh không cho phép em đi.” Cóthể bởi vì bị bệnh nên giọng nói của anh nghe khàn khàn.
“Anh …” Lâm Lệ muốn nói gì đó, lại chỉ thấy anh cúi xuống, môi anh đặt lên môicô, nuốt tất cả những lời cô muốn nói.
Chu Hàn hôn cô mang theo sự báđạo không cho phép cự tuyệt, cái lưỡi linh hoạt gắn bó quấn quýt vớicô.
Lâm lệ trừng mắt có chút phảnứng không kịp, chờ lý trí và ý thức phục hồi lại, lúc này mới mới nhận ra dướichăn, tay anh đã mò vào trong áo ngủ của cô, qua lại vỗ về trên lưngcô.
Vội vươn tay bắt lại bàn tayđang không an phận kia, dùng sức muốn đẩy anh xuống, cứ tiếp tục như vậy, khẳngđịnh sẽ quá dễ ‘xát súng hỏa’, người ta nói đàn ông vào sáng sớm là không được‘chọc hỏa’ mà!
Chu Hàn buông cô ra, mắt vẫnnhìn cô chằm chằm,vẫn đè trên người cô không chịu xuống, buồn bực nói: “Là emđánh thức anh.” Không thấy sự bá đạo vừa rồi, lúc này anh buồn bực càng giốngnhư đứa bé không đòi được kẹo, trên mặt thể hiện sự bất mãn.
Lâm Lệ nhìn anh, tất cả nhữngkháng nghị định nói mà không nói được nên lời, nhìn anh như vậy lại có cảm xúckhông đành lòng, dưới đáy lòng dường như có cái gọi là tình thương của mẹ trànra, cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy.
Chu Hàn thấy cô không nói lờinào, trực tiếp cho rằng cô ngầm đồng ý, chỉ là, môi chưa chạm được đến môi cô,Lâm Lệ phía dưới đột nhiên cười ra tiếng.
“Ha ha…..ha ha ..” Dường nhưthấy được chuyện rất thú vị, Lâm Lệ nhìn Chu Hàn cười đến mức không ngừng lạiđược.
Lâm Lệ cố gắng nhịn cười, nhìnanh, nhưng ý cười vẫn không biến mất, đưa tay lên trán anh, tháo miếng dán hạsốt trên trán anh xuống, cầm lắc lắc trước mặt anh.
Nhìn thấy vật trên tay cô, ChuHàn thoáng cái xị mặt, chán ghét nói: “Anh đã bảo không cần dán cái này.” Hắn làmột người đàn ông thế nhưng lại dán miếng hạ sốt của trẻ con, nếu truyền rangoài không phải sẽ bị người ta cười chết sao!
Lâm lệ vui sướng nhìn bộ dạnghờn dỗi như trẻ con của anh, ý cười trên miệng càng rõ hơn, một tay đưa lên tránanh tay còn lại đưa lên trán mình, hỏi: “Anh đã thoải mái hơnchưa?”
Chu Hàn vẫn còn đang hờn dỗinói: “Anh đã bảo ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”
Không để ý đến lời nói giận dỗicủa anh, cô thu tay lại, xác định thân nhiệt của anh đã hạ, gật đầu nói: “ừ, đãhạ sốt.” Tay vỗ vỗ anh “dậy đi, nặng muốn chết.”
Vừa náo loạn một hồi, Chu Hàncũng không còn suy nghĩ gì nữa, xoay người xuống khỏi ngườicô.
Lâm Lệ xoay người nhìn đồng hồ,thấy đã đến bảy giờ ba mươi, thức dậy đã không còn tính là sớm rồi, xoay ngườihỏi Chu Hàn: “Buổi sáng anh muốn ăn gì, cháo trắng hay sandwich, em đi làm choanh.”
Liếc cô, một lúc lâu mới mởmiệng nói: “Em.” Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy cô.
“Cái gì?” Bởi vì không nghĩ đến phương diện nào đó, nhất thời Lâm Lệ còn chưa kịpphản ứng được với lời nói của anh: “Anh nói gì?”
“Anh nói anh muốn ăn em.” ChuHàn nhìn cô, vẻ mặt bình thường như thể nói sáng nay muốn ăn cháo chứ không muốnăn sandwich vậy.
Rốt cuộc lúc này Lâm Lệ đã ngherõ, nhưng mà cũng vì nghe rõ nên khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng lên, hờn dỗi tứcgiận liếc trắng mắt, tung người đứng lên, “Em đi làm bữasáng.”
Phía sau Chu Hàn liền ngăn lạiđộng tác của cô, hai tay ôm lấy hông cô, giam lại hai chân cô, vùi mặt vào vaicô, giọng nói buồn bực nói : “cùng anh ngủ thêm một lát, lúc nãy là em đánh thứcanh.” Anh vô sỉ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.
Lâm Lệ vừa bực mình vừa buồncười mà sức lực của anh như vậy khiến cô không đẩy anh ra được, buồn cười chínhlà anh vô cớ gây sự như một đứa trẻ, làm gì còn bộ dáng nghiêm túc nói năng thậntrọng như trước nữa.
Thấy cô không nói gì, Chu Hàn ởđằng sau nhẹ nói một câu: “Anh chỉ muốn ôm em ngủ.”
Lâm Lệ cong cong khóe miệng, vỗvỗ tay anh nói: “Thả lỏng ra, như vậy em không thở được.”
Nghe vậy đôi tay đang ôm chặtnàng mới thả lỏng ra, phía dưới đôi chân đang kìm hãm chân cô cũng buôngra.
Lâm Lệ xoay người, không ngẩngđầu nhìn anh, chủ động đưa tay ôm lấy eo anh, đầu cọ cọ tìm một vị trí thoải máitrong ngực anh.
Chu Hàn sửng sốt sau đó mới đưatay ôm lấy cô, khóe miệng vô thức cong lên, nụ cười kia mang theo nồng đậm thỏamãn.
Lâm Lệ trợn tròn mắt tựa vàotrong ngực anh, duyên số vợ chồng, có lẽ anh và cô thật là có duyên số vợ chồng,trước đây mất bao công sức và tinh thần, lại tốn bao thời gian như vậy, cuốicùng thất bại đến rối tinh rối mù như vậy, có lẽ cô và Trình Tường không códuyên vợ chồng đi. Nếu cô và Chu Hàn được định trước có duyên vợ chồng, như vậycô nên dũng cảm thêm một chút bước về phía trước đi, đừng làm cho mình suy nghĩnhiều như vậy, cảm giác hiện tại mới là thực!
Nghĩ vậy, cô càng đến gần lònganh hơn.
Ôm cô, Chu Hàn nhẹ nhàng hônlên đỉnh đầu cô, hít vào hương thơm trên tóc cô, hương thơm nhẹ nhàng của côtràn ngập khoang mũi anh, vòng tay bất giác ôm chặt cô hơn, môi dừng lại trêntóc cô khẽ rù rì hỏi: “Em như vậy xem như là cho anh đáp ánsao?”
Lâm Lệ biết anh nói đáp án làám chỉ câu trả lời của cô sau khi nghe anh thổ lộ, cọ cọ trong lòng anh, Lâm Lệkhông nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại, ý cười trên khóe miệng lại chưa hề phaiđi.
Không nghe được câu trả lời củacô, Chu Hàn cũng không hỏi nữa, lặng im ôm cô chậm rãi nhắm mắtlại.
Cả gian phòng an tĩnh có chútduy mỹ, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên quatầng sa mỏng chiếu vào trong phòng, ánh sáng qua rèm cửa màu tím nhạt rọi sángphòng khiến cả gian phòng như chìm trong mộng ảo, mà trên giường có hai ngườiđang ôm nhau ngủ, khiến cả căn phòng như một bức tranh tĩnh lặng, duy mỹ và lãngmạn.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu,khi Chu Hàn xoa đôi mắt tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên thật cao, màngười vốn nằm cạnh anh đã không thấy đâu, nhíu nhíu mày, giơ tay ngăn cản ánhsáng trước mắt, đợi mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, lúc này mới buôngtay xuống, nằm trên giường nhìn trần nhà một lúc, lúc này mới xoay người chuẩnbị đứng lên.
Khi anh thức dậy đi vào phòngtắm, lúc này điện thoại vốn đặt trên tủ đầu giường lại vang lên, cầm lên, liếcnhìn điện thoại, là Tô Dịch Thừa gọi điện tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]