Lâm Lệ quay đầu đi, không nhìnđến bộ dạng cầu xin của bà ta, nghĩ đến thật đúng là có chút châm chọc và buồncười, đến bây giờ nói những chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa. 
Mẹ Trình thấy cô như thế, cũngchẳng quan tâm nhiều, bà biết hiện tại chỉ có Lâm Lệ mới có thể cứu con của bà.Nắm tay Lâm Lệ khóc lóc cầu xin, “Lâm Lệ, bác xin cháu, coi như là bác cầu xincháu, cháu đi bệnh viện thăm Trình Tường có được không, khuyên nhủ nó phối hợptrị liệu, nó bị ung thư xương, bác sĩ nói nếu nếu không phẫu thuật thì sẽ khó màbảo toàn mạng. Bác chỉ có một đứa con, bác không thể trơ mắt nhìn nó ra đi nhưvậy, Lâm Lệ, cháu đi thăm nó được không?” 
Trong lòng Lâm Lệ chấn động,nhìn ba ta có chút nói không ra lời. 
Ung thư xương, thật là một danhtừ đáng sợ. 
“Lâm Lệ, đi thăm nó được không,chỉ liếc qua thôi cũng tốt, bác chỉ có một đứa con, bác thật sự không thể mấtnó.” Mẹ Trình vừa khóc vừa nói, bà ta lúc này đâu quan tâm gì đến bề ngoài nữa,thấy Lâm Lệ không đồng ý, liền quỳ xuống, “bác cầu xin cháu, bác quỳ xuống đểcầu xin cháu có được hay không, chuyện trước kia là do bác không tốt, bác nhậnlỗi với cháu, cháu đi thăm Trình Tường, đi thăm nó có đượckhông?” 
“Bác, bác đừng như vậy.” Lâm Lệvội vươn tay đỡ bà, cho dù trong lòng có không vui và oán hận bà ta thế nào, dùgì bà ta cũng là bề trên, cô đâu thể nhận được bà ta thế này! 
“Vậy là cháu đồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259943/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.