Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại dâng lên, cậu biết thứ gì làm cho mình khó chịu như vậy, đó là lương tâm của cậu là sự trừng phạt khi cậu làm chuyện sai trái, cậu muốn giết Quý Hạo, thế là báo ứng ập đến, cậu bắt đầu lo sợ những ngày không còn Quý Hạo.
Nó sẽ biến mất ư?
Cái ôm không hề thoải mái nhưng lại ôm trọn cậu vào lòng này sẽ không còn nữa? Người đàn ông giận cậu, nhưng cũng chiều cậu sẽ mãi mãi an giấc? Vô số bia mộ hiện ra trước mắt, trên bia mộ đều có viết tên Quý Hạo, kèm theo những bức ảnh đầy nụ cười rực rỡ.
“Phập” một tiếng.
Có cái gì sắc bén đâm vào tim rồi lại đâm mạnh một cái, máu vừa phun ra trước mắt cũng biến thành màu đen.
Một tiếng cười khẽ của nam nhân từ trên trời truyền đến: “Hơn nữa tôi định sống trong thành phố, nơi đó tiện cho em làm việc, tuy hơi ồn ào nhưng tôi ở trong phòng cũng không nghe thấy, em nói xem, nếu em lấy lý do buổi tối không về được vì đường xa quá thì tôi phải làm gì?”
Người đàn ông lại nói: “Thật ra tôi vẫn luôn hối hận, mỗi lần làm tổn thương em, tôi đều hối hận, tôi không muốn tìm lý do cho lỗi lầm của mình, nhưng tôi muốn bù đắp tương lai của em, hệt như bây giờ, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau, tôi thực sự thích như bây giờ.”
Cuối cùng người đàn ông nói: “Minh Trì, đã lâu rồi em không cười, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467793/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.