Quý Hạo đã tìm ra lương tâm của Nguyễn Minh Trì, nhưng vẫn không thể tìm ra tấm chân tình của người thanh niên này, hắn buông tay Nguyễn Minh Trì xuống, ánh sáng đen trong mắt càng đậm, cuối cùng vẩy tay chộp lấy, túm lấy sương đen đầy trời bao quanh Nguyễn Minh Trì, cho cậu một giấc ngủ hoàn toàn an ổn.
Sau đó Quý Hạo đứng dậy, lại cất bước xuyên qua không gian và thời gian, đến một hoàn cảnh mới.
Hắn đứng trong một nơi có ánh sáng sáng ngời, trước mắt có người đang bận rộn, hoàn cảnh không nhiễm một hạt bụi trong phòng thí nghiệm khiến mọi thứ trước mắt trở nên ngăn nắp lạ thường, người mặc áo blouse trắng đều đang tất bật bận rộn với công việc của mình, tới rồi lại đi nhưng lại không thấy sự tồn tại của Quý Hạo.
Hắn ở thời không này nhưng không phải ở vị trí này, lang thang trong phòng thí nghiệm mà mình đầu tư, nhìn những nhân viên nghiên cứu được mình đầu tư này đang làm những gì.
Coi như ngay ngắn trật tự.
Cho đến khi đi tới phòng làm việc của người phụ trách phòng nghiên cứu, Quý Hạo xuyên tường đi vào, nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt bên trong.
“Dự án này chúng ta không nắm chắc, chỉ tính toán mô phỏng thành công, cũng chưa từng áp dụng trên lâm sàng, ông không nên nói với ngài ấy sớm như vậy, lỡ như không thành công ngài ấy xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm! Tôi? Hay ông! Ông có đủ khả năng chịu trách nhiệm không!”
Lúc này người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467791/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.