Quý Hạo nhìn cậu một cái, cũng không để ý tới cậu, mà chăm chú lắng nghe người đối diện nói chuyện, ngược lại trợ lý nhường chỗ cho Nguyễn Minh Trì.
Ngồi đối diện tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ, cũng không còn trẻ lắm, trong đó có một người mặt đầy nếp nhăn tuổi tầm sáu mươi, mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc.
Người lớn tuổi nhất bỗng im lặng khi Nguyễn Minh Trì đến, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người cậu, cho đến khi cậu ngồi xuống, người phụ nữ duy nhất trong đó mới mở miệng nói chuyện.
Đối phương nói một ngôn ngữ nước ngoài, dù sao cũng không phải tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh, giọng điệu rất kỳ lạ, giống như giọng điệu của mụ phù thủy trong rừng đang niệm chú trong phim, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Không phải Nguyễn Minh Trì nhạy cảm nhưng khi nói chuyện người phụ nữ này rõ ràng đã nhìn cậu mấy lần, ánh mắt không hề thân thiện, mà giống như kiêng kỵ, ánh mắt lướt qua chưa bao giờ dừng lại trên người cậu hơn nửa giây, nhưng hết lần này tới lần khác đều rơi vào người cậu.
Nói gì cơ? Có liên quan gì đến cậu à?
Không đợi Nguyễn Minh Trì nghi ngờ thêm, khi đối phương ngừng nói, một người đàn ông trẻ tuổi trong đó dùng tiếng Hoa không chuẩn nhưng chắc chắn có thể hiểu được: “Ý bác sĩ Ram là, tuy nghiên cứu tạm thời đã thành công, nhưng không ai trong chúng ta có thể dự đoán được mối nguy hiểm vì nó chưa được đưa vào thử nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467789/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.