Sau khi bác sĩ rời đi, Nguyễn Minh Trì đi tới bên cạnh Quý Hạo, lúc này mặt trời đã lặn ở hướng Tây, bao phủ lên màu máu, ánh sáng màu đỏ bao phủ lên thanh niên có khuôn mặt thẫn thờ, hệt như có cánh tay của ác ma đang ôm lấy cậu, cố kéo cậu xuống vực thẳm địa ngục trong giờ khắc nghiệt ngã này.
Đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của Quý Hạo, Nguyễn Minh Trì quỳ bên cạnh xe lăn của người đàn ông, vòng tay qua eo hắn.
Là một tư thế sám hối.
“Sao thế?” Bàn tay to khô ráo đặt trên đỉnh đầu chậm rãi xoa nhẹ, âm thanh trầm thấp êm tai của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
Nguyễn Minh Trì chỉ vùi đầu vào lòng hắn, không nói lời nào.
Ý an ủi càng lúc càng lớn, hắn vỗ về vào lưng cậu: “Em nghe thấy hết rồi à?”
“Dạ.”
“Tiếc thật.”
“Dạ.”
“Nhưng không sao, cô ấy nói chữa khỏi cơ thể của tôi trước, có lẽ còn có cơ hội.”
“Dạ.”
“Cho nên chúng ta phải trở về, thời gian điều trị có thể sẽ rất dài, tuy em thích đi đây đi đó ở bên ngoài, nhưng tôi vẫn mong em có thể ở bên đỡ đần san sẻ với tôi.”
“Dạ, em về với cậu.” Nguyễn Minh Trì ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của người đàn ông, sau đó cậu đứng lên, hôn lên đôi môi lạnh lẽo đó: “Chúng ta trở về thôi.”
Cả một tháng trời, họ mới trở lại ngôi nhà nguy nga gần như chiếm trọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467795/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.