An Nhiên vừa mở mắt thì liền bị một màu đen làm cho hoảng sợ. Cô nhắmmắt rồi lại mở ra với hi vọng sẽ nhìn thấy một điều gì đó thế nhưng vẫnchỉ là một màu đen thăm thẳm. Cô sẽ không bị mù chứ? Ăn một gậy vàongười và bị mù, một tình tiết quá mức vô lí, ngay cả tiểu thuyết cũngkhông bi kịch đến thế. Cô thử cử động thân mình một chút, biết đâu thayđổi góc nhìn thì sẽ nhìn thấy thì sao. Nhưng vừa xê dịch một li thì côliền lập tức hối hận. Đau gần chết.
An Nhiên hítvào một ngụm khí lạnh. Tại sao lại đau đến mức này? Từ nhỏ đến lớn chưabao giờ cô phải trải qua nỗi đau nào kinh khủng như thế.
Ngay khi An Nhiên còn đang suýt soa và không ngừng nguyền rủa trong lòng thì toàn bộ đèn đã được bật sáng. Một căn phòng lớn dần dần hiện ra. AnNhiên mừng thầm trong lòng. Thật may mắn, cô chưa bị mù.
- Em cảm thấy như thế nào rồi? Rất đau sao?
Một giọng nói lo lắng cất lên bên tai, An Nhiên chẳng dám quay người vì sợđau, chỉ liếc mắt nhìn sang bên phải. Điều đầu tiên cô nhìn thấy làgương mặt phóng đại của Hoàng Minh, với biểu cảm trước đây chưa từng có. Không còn cợt nhả mà là sự quan tâm chân thành.
- Đau chết đi được ấy.
An Nhiên bực bội nói. Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng về hoàncảnh hiện tại của mình. Cô đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ,nằm trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh là một người con trai gần nhưlà xạ. Như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327364/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.