Sau khi rời khỏi phòng tập, An Nhiên không đi thẳng về lớp mà đi langthang một mình ở khu vực sân sau của trường. Cô bước đi đều đều, khôngnhanh không chậm như muốn chờ đợi một bước chân khác luôn dõi theo mình. Cô cũng thật sự tò mò về sự nhẫn nại của người kia, không biết nên duytrì tình trạng này đến bao giờ.
Được một lúc, như đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước sự thong thả của An Nhiên, bước chân nọngày càng dồn dập, nó cũng chẳng buồn dấu diếm hành động theo dõi củamình nữa. Đến lúc này An Nhiên mới hơi nhướn mi và dừng bước. Cô nhìnxung quanh một lượt, nơi này có vẻ phong thủy không được tốt lắm. Vắngvẻ hơn mức cần thiết, chẳng may bị thủ tiêu thì e rằng sẽ khó tìm kiếm.Cô nên nhanh chóng rời đi mới tốt.
- Cậu định đi hết ngôi trường này sao?
Một giọng nữ rít lên, kèm theo một vài âm thanh của việc thở gấp gáp, không rõ là vì mệt hay là tức giận.
- Không. - An Nhiên đá đá một vài hòn sỏi đang nằm dưới đất như cố tìmmột thú vui tiêu khiển nào đó trong cuộc trò chuyện nhàm chán của mìnhvà người nào đó.
Câu trả lời cộc lốc củaAn Nhiên khiến Mộng Thy vừa tức giận nhưng lại không có lí do mắngngười, một chữ đủ để kết thúc cuộc trò chuyện.
- Cậu...
- Có gì nói đi. Đừng làm mất thời gian của nhau nữa.
Sau khi đá văng gần hết đống sỏi đá xung quanh mình, An Nhiên không còn gìđể chơi đùa nữa nên đành lên tiếng nhắc nhở. Cô tuy rằng không bận rộnnhưng hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327363/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.