Vì hôm nay Đình Dương không đến trường nên sau giờ học Thuỵ Du khôngđược ngồi moto về nhà nữa mà phải tự thân đi bộ về. Thế nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cô lắm, còn những chuyện khác lớn lao hơn. Tựa nhưvấn đề tình cảm chẳng hạn.
Dù chẳng liên quan lắmnhưng vấn đề tình cảm này lại là lí do khiến Thuỵ Du chẳng muốn về nhà.Cô bước đi thật chậm trên vỉa hè đông đúc, chỉ mong đoạn đường này thậtdài để cô mãi mãi có thể bước đi như thế, mãi mãi không về đến nhà, mãimãi không cần gặp mặt Đình Dương để đối mặt với những cảm xúc kì lạ củamình.
Thuỵ Du không hiểu vì sao mình lạikhông muốn về, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng cô biết chắc chắn mộtđiều rằng lí do khiến bản thân mình trở nên khó hiểu như thế này là vìNhất Thiên, tất cả đều bắt đầu từ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ củabọn họ vào buổi sáng. Bằng cách này hay cách khác, nó đã ảnh hưởng rấtnhiều đến tâm trạng cũng như suy nghĩ của cô lúc này.
- Nhất Thiên đáng chết.
Thuỵ Du dẫm mạnh vào một mẩu cỏ dại mọc chen lên từ các phiến gạch ở vỉa hènhư một cách trút giận tạm bợ, nó không khiến cô cảm thấy tốt hơn baonhiêu. Giữa ánh nắng gay gắt vào đầu giờ chiều, Thuỵ Du không nghĩ rằngviệc lang thang bên ngoài mãi là một điều tốt nên cô đành bước vội vềnhà.
Đứng tại góc đường dẫn vào biệt thựnhà họ Trần, bước chân Thuỵ Du lưng chừng muốn bước tiếp, nhưng rồi lạithôi. Bây giờ làm sao nhỉ? Hắn đang làm gì? Đã ăn trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327362/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.