Nếu có đề bài nghị luận nói về thoã mãn, tôi chắc chắn sẽ lấy dẫn chứng về mình: Hà Nhật An, cô gái chuẩn bị bước qua tuổi mười sáu, người vừa trút xuống kịp thời nửa lít nước, bảo an mạng sống trong gang tấc.
Trong đầu nghĩ như vậy, tôi nhắm mắt mãn nguyện mà cười một cái, rồi đứng lên, nhấn nút dội cầu.
Sao tôi lại cười nhỉ?
Nếu thực sự tương lai tôi có nhớ về những hành động tương tự thế này của mình, tôi nghĩ tôi cũng chả hiểu nổi, giống như bây giờ.
Lết ra khỏi toilet, tôi dụi dụi bàn chân vào tấm thảm dưới chân, thả hồn vào trong suy nghĩ.
Tôi có nên...? Mà thôi lười lắm! Trời lạnh thế, rửa tay làm gì.
Lại gật đầu mãn nguyện, tôi chùi hai tay còn ướt của mình vào quần, chạy theo ý nghĩ quay về chiếc giường thân yêu.
Lạ, suy nghĩ của tôi chợt bị chèn lấp bởi mùi hương, mùi hương đó kéo cái bụng tôi lên não, điều khiển hết tứ chi chạy xuống bếp.
Vừa bật cửa phòng, mùi thơm đã xộc vào mũi, nghe mà muốn khóc! Ôi, cháo thịt bằm!
Tuy nhiên hạnh phúc không so được với hiện thực. Do chân bị tê đến khó chịu, tôi đành phải lết xuống cầu thang.
Ừ, là lết theo đúng nghĩa của từ "lết" mà người ta in trong từ điển.
Sự kiên trì kéo dài đến gần hết bậc thang, đến khi còn lại một vài bậc, mới không kìm nổi bản thân thốt lên:
"Mẹ ơi có thể bồng con xuống không?"
Không nghe được tiếng gì ngoài tiếng cười tương đối nhỏ, tôi tiếp tục lết xuống, nhìn xuống từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-toi-doi-thi-anh-phai-ve-duoc/133510/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.