Sáng sớm.
Sáng nay có tiết thể dục, vậy mà giờ tôi đang có ca trực trong toilet. Không phải tào tháo, ghê gớm hơn cơ.
Tôi bệnh rồi.
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng nói theo phương diện hiện thực thì là gần như mắc phải ebula vậy.
Lần nào cũng vậy, mỗi năm tôi đều lên cơn sốt một lần, lần nào nó cũng hành hạ tôi sắp chết.
Năm nay có vẻ nặng hơn, tôi đã buồn nôn suốt cả buổi sáng rồi mặc dù chưa có gì bỏ bụng cả. Mà cũng không có bụng ăn.
Sau khi cảm thấy khá hơn (hoặc tôi tưởng tượng rằng mình khá hơn) tôi leo lên giường, sốt ba chín phẩy bảy độ.
Phải tự đi nấu nước, tự đắp, tự nấu cháo, tự để nguội rồi tự ăn. Tôi ghét ở nhà một mình.
Mẹ tôi, phải đến hơn mười một giờ mới về.
Đang ở công đoạn vật vã tự đắp khăn, tự lau người để hạ sốt, điện thoại tôi đã reo lên, vang khắp nhà.
Lại phải vật vã xuống lầu, tìm điện thoại.
Rõ khổ.
Tìm thấy.
Huỳnh Thảo Vân: 5 cuộc gọi nhỡ.
Chưa kịp ấn số gọi lại, con bé này đã gọi đến cuộc số sáu.
"Tao nghe."
"Sao nãy giờ mới bắt máy?"
"Để máy dưới lầu." Tôi nói, dường như không ra hơi.
"Sao rồi?"
"Sốt, 39,7 độ. Mà không, là 40,1 độ rồi." Tôi nói sau tiếng tít mà cây nhiệt kế phát ra. Chà năm nay vừa phá kỉ lục của năm ngoái.
"Có đi bệnh viện không?"
"Đợi dì My về." (Dì My=dì Mẹ)
"Tí học xong tao qua."
"Ừm."
Tôi tắt máy, đột nhiên thấy choáng vô cùng. Tôi bám vào cạnh bàn, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-toi-doi-thi-anh-phai-ve-duoc/133509/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.