Sáng, tôi vào lớp sớm hơn dự định, tai đỏ mặt bừng thẫn thờ đi đến chỗ ngồi.
Tôi biết là còn sớm chán mới vào tiết, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy mình chạy còn không kịp.
Bảo Minh và bạn gái đi cùng nhau, haizz dũng cảm đâu mà làm kì đà chứ.
Sao? Ừ, tôi cũng biết xấu hổ mà.
Trời ơi cái miệng, cái miệng chửi mắng người ta, cái miệng hư!
Tôi gục mặt xuống bàn, nghĩ đến cuộc đối thoại hôm đó của tôi và chị ta, không kiềm chế được đập đầu mình xuống bàn vài cái để tỉnh ngộ.
Nhưng mà đau thật, tôi ngồi dậy, chán chường nhìn ra cửa sổ, tự trách chỗ mình ở là lầu hai, không thể đào hố, nhảy cũng chẳng chết được.
"Sao thế? Trán đỏ hết lên rồi kìa."
Tôi không đáp lời, chỉ thở dài một tiếng sầu não.
"Đại ca, ai làm cậu buồn sao?"
"Đang thẩn thờ nhìn lại tình sử đen tối thôi."
"Chỉ cần có tên tôi ở trong đó là tất cả các trang tình sử còn lại đều tối đen cả."
"Vì chú em đen lây hết sao?"
"Không thiệt tình, vì tôi quá sáng chói."
"Ờ."
Tôi điên rồi mới đi than thở với một tên điên như vậy.
Lát sau, chuông vào giờ reo, con bé Vân cũng uể oải xuất hiện. Nó vừa đặt mông xuống ngồi, điện thoại tôi đã reo liên hồi một loạt tin nhắn. Vừa liếc thấy hai chữ "họp lớp" tôi đã chuyền sang cho con bé Vân. Nó tóm tắt xong thì đưa tôi trả lời.
Qua lời con bé Vân tóm tắt thì có vẻ bọn trong lớp hồi cấp một cũ ơi là cũ đang bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-toi-doi-thi-anh-phai-ve-duoc/133511/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.