Hạ Băng mang túi xách vào trong, bảo vệ nhìn thấy người mới đến là một cô gái ăn mặc quê mùa thì lập tức ngăn cản.
“Này cô kia, cô đi đâu vậy?”
“Tôi… tôi thuê một căn hộ ở đây.”
Sắc mặt hai người đó rất hung dữ, dọa Hạ Băng không nhẹ. Cô chưa từng lên đây bao giờ, do đó làm sao biết được có bảo vệ ở đây? Cô cứ nghĩ cứ vào là ở thôi…
Đêm qua ngủ không đủ giấc cùng với sợ hãi làm cho gương mặt cô gái tái nhợt, cả người run rẩy. Đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, đảm bảo chỉ cần họ la lên một câu ngắn nữa thôi là cô sẽ thật sự khóc òa lên.
Thấy dáng vẻ yếu đuối của Hạ Băng, hai người bảo vệ lập tức mềm lòng. Dẫu sao họ cũng đáng tuổi làm cha làm chú của cô, hơn nữa có lẽ cô ấy từ quê lên nên không hiểu chuyện, chắc là bị hù không nhẹ.
Bác trai dáng cao lên tiếng: “Khụ, là lỗi của chú. Cháu nói là mình thuê ở đây hả?”
Vừa nói ông vừa nhìn Hạ Băng, dù đã cố gắng hạ tone nhưng ông vẫn sợ rằng cô gái nhỏ sẽ òa khóc. Quả nhiên, ngay khi dứt lời thì nước mắt cô gái lã chã rơi xuống. Bầu trời đang hừng sáng cũng dần dần bị mây đen kéo đến che phủ.
Cũng may mắn là không có giọt mưa nào rơi xuống cả. Nếu họ không nhìn nhầm thì ngay khi Hạ Băng nín khóc, mây đen bắt đầu tản ra, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống thành phố.
“...” Khóc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-to-hoa-binh-yen/3568929/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.