Dạ Ảnh Quân quần quật soạn đồ, hắn sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí, lau dọn mọi thứ. Chu Nam tan làm, về đến nơi đã không còn chuyện để anh động tay.
Sau lớp rèm cửa là bầu trời xoay về xế chiều, căn phòng tràn ngập sắc cam đem đến cảm giác vô cùng yên ả, tấm lưng của Dạ Ảnh Quân bị ánh nắng chiếu rọi, hắn lười nhác kéo chăn trùm qua đầu.
Căn hộ này thiết kế độc đáo, một mặt được lắp kính chống tia UV, tầm nhìn không bị những tòa nhà khác cản trở, hoàng hôn trước mắt, về đêm có thể nhìn xuống khung cảnh bên dưới, quan sát dòng người tấp nập.
Dạ Ảnh Quân còn đem theo cái ghế lười đặt ở một góc, cùng với cái bàn tròn nhỏ, đã lâu rồi không thấy cái ổ dễ thương như vậy.
Chu Nam đặt cặp sang một bên, bắt tay vào việc rửa thực phẩm, nguyên liệu đều tươi sống. Anh sơ chế kỹ càng, sau đó đạp con mèo lười mấy cái.
“Đừng ngủ nữa, mặt trời sắp lặn rồi.”
Dạ Ảnh Quân ngái ngủ đáp: “Muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Mặc quần vào rồi nấu ăn đi, tôi đói.”
“Ưm, hôn một cái.”
Chu Nam mở miệng còn chưa kịp nói đã bị hắn cướp lời: “Anh không thể đuổi tôi đi nữa rồi.”
Nửa gương mặt Dạ Ảnh Quân chôn vào chăn, căn phòng chìm ngập trong ánh hoàng hôn, nụ cười của hắn ít nhiều khiến Chu Nam dao động.
Dạ Ảnh Quân đứng tên căn hộ, chuyện đuổi đi sẽ không thể diễn ra. Quyết định này của Chu Nam phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593814/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.