Chu Nam bảo rằng không có khẩu vị nhưng thức ăn trên bàn đều một mình anh ngốn sạch, người không có khẩu vị là mèo lười cơ.
Ngày hôm sau Chu Nam đăng tin bán cả hai chiếc xe đứng tên mình, biển số đẹp mẫu mã hợp mắt nên có người chốt rất nhanh.
Dạ Ảnh Quân thật sự bất lực khi anh không chịu tin những lời mình nói, biết làm sao được, cậu giống như một đứa được bao nuôi hơn là cùng nhau vượt qua khó khăn.
Chu Nam đưa tháng lương cuối cùng cho Trần Duệ, kèm theo số tiền thưởng hậu hĩnh. Ngày hôm nay chính thức không còn giúp việc, mà căn nhà hiện tại đang sống cũng được rao bán.
“Tôi muốn đi xem vài căn nhà, có muốn đi cùng không?”
Dạ Ảnh Quân nằm dài trên sofa chán nản hỏi: “Anh định di chuyển bằng phương tiện công cộng sao?”
Chu Nam khẽ gật đầu.
Cậu lười nhác rời khỏi sofa vào phòng lấy một số thứ rồi quay trở ra với dáng vẻ rạng ngời, gương mặt được che chắn cẩn thận bằng khẩu trang, kính răm và mũ, giống như một người nổi tiếng sợ người ta sẽ chụp lén.
Đã rõ làn da đó sao lại trắng đến như vậy rồi, Dạ Ảnh Quân tránh nắng như tránh tà.
Chu Nam trong bộ thường phục trong tràn đầy sức sống, gương mặt tuấn tú có đôi nét của người trưởng thành, vị kế bên thì đem đến cảm giác thần thần bí bí. Bước lên xe buýt mọi người ít nhiều nhìn lấy một lần.
Trớ trêu thay chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất, Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593813/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.