Giọng nước mắt lăn dài trên má, Dạ Ảnh Quân dùng tay gạt đi: “Anh không muốn nuôi nữa thì thôi vậy.”
Chu Nam hít sâu một hơi nặng nề nói: “Đừng suy diễn lung tung.”
Mỗi lần đôi môi khép mở, khóe miệng đều truyền đến nỗi đau, tuy không đáng nhưng khó chịu: “Cậu mới về hình dạng người nên chưa nhận thức được giới tính thì phải, cậu và tôi là mối quan hệ không nên.”
Dạ Ảnh Quân sững người, mới nghe thấy cái quỷ gì vậy?
“Anh kỳ thị?” Cậu hỏi.
Chu Nam lập tức giải thích: “Đương nhiên không phải, chỉ là lo lắng cho cậu.”
“Từ trong bụng mẹ, tôi đã biết mình thích con trai rồi.” Dạ Ảnh Quân khẳng định.
“Thì ra là anh chê tôi dáng vẻ xấu xí, không có việc làm, không có học thức.” Dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Dạ Ảnh Quân chậm rãi nói.
Anh thật sự cạn lời, cái gì cũng nói được, cãi không thắng khuyên không nghe.
Dạ Ảnh Quân mạnh miệng nói: “Tôi sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc.”
“Còn chưa tốt nghiệp cấp ba, xét về thời gian, dường như cậu mới xong lớp mười một.”
“Chỉ cần anh hứa sẽ hẹn hò với tôi, chuyện đó dễ mà.”
“Không có liên quan.”
“Thôi được.” Dạ Ảnh Quân bày ra dáng vẻ nghiêm túc, vòng tay ra sau tháo tạp về “Tôi sẽ kiếm công việc làm thêm, vừa làm vừa học, quả nhiên là chuyện của tôi.”
Ánh mắt cậu đượm buồn, trong lòng đang run lên từng đợt, lần này đánh cược khá lớn: “Tôi là người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593812/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.