Thanh âm của Á Nhụy trong trẻo nhưng không thể đem đến cảm giác bình yên, cứ như dùng vẻ bề ngoài để che dấu đi thứ gì đó. Dạ Ảnh Quân chưa từng thấy hắn khóc, càng tò mò không biết đối phương có thể khóc hay không.
Mà hơn hết, việc bước đi trên đôi chân có thật sự khả thi?
Dạ Ảnh Quân lái xe về nhà, vừa vào bên trong, cậu nhìn thấy biển số thân thuộc, trong lòng đột nhiên nổi thịnh nộ.
Người phụ nữ đáng ghét đến rồi, bà ta sẽ kéo chu Nam vào những thứ quy tắc và khuôn phép.
Đặt hết tâm trí vào Chu Nam nên cậu lơ là mốc thời gian. Nếu đi sớm hơn một ngày, bây giờ đã có thể ngồi bên cạnh xem biểu cảm của bà ta rồi, xuất hiện lúc này chỉ mang theo phiền phức cho anh.
Chu Nam bề ngoài bình tĩnh, trong lòng đã gấp lắm rồi, cả một đêm không liên lạc được với mèo lười.
“Suốt đời chỉ làm nhân viên, tầm nhìn của con thật hạn hẹp.” Người phụ nữ nói với chất giọng khinh bỉ.
Đôi mắt đảo quanh hỏi: “Con mèo đó đâu rồi? Con muốn nuôi nó đến khi nào?”
Nhắc đến mèo lười, Chu Nam tránh không khỏi dao động: “Người muốn con vứt bỏ Ảnh sao?”
“Đúng vậy, nếu muốn giữ lại phải đáp ứng một điều kiện.” Nhã Lệ Tú nâng mắt nhìn về phía đối diện, chất giọng trở nên trầm đục “Giành lấy cái ghế giám đốc của tập đoàn Chu Thị.”
“Người bận tâm nhiều thứ rồi.” Chu Nam bình thản nói tiếp “Nghĩ cũng đừng nghĩ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593811/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.