Dạ Ảnh Quân chiếm dụng phòng của Chu Nam, cậu làm ổ trong chăn, tâm trạng cực kỳ tệ, cả ngày không ăn không uống, phơi cá khô ở trên giường.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cậu chỉ mới chạm môi, sờ còn chưa được sờ, Chu Nam tức giận cái gì chứ?
“Chủ nhân ngốc.” Cậu bực dọc tự nói với chính mình.
Đôi mắt phát sáng trong đêm cứ mãi quan sát kim đồng hồ, đến giờ tan làm nhưng Chu Nam vẫn chưa về, cậu thở ra một hơi chán nản bước xuống giường.
Sáng nay đội cứu hộ đã đưa chiếc xe về đến nhà, Dạ Ảnh Quân cầm theo chìa khóa dự phòng rồi ra bên ngoài.
Ngồi vào xe quang cảnh hai bên đường cứ như được tua nhanh, vượt đèn đỏ là chuyện hiển nhiên. Từ khi mặt trời lấp ló sau những tòa nhà cao tầng cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, cậu lái xe cả một đêm, băng qua con đường tối om, hạ cửa kính liền ngửi thấy mùi đất ẩm.
Cả khoảng thời gian dài như vậy, điện thoại chưa một lần sáng màn hình, cậu đã làm Chu Nam tức giận thật rồi.
Dạ Ảnh Quân vứt chiếc xe sang một bên, tảng bộ ở bãi cát trắng, nhìn ra phía xa đó là đường chân trời, biển lớn vỗ từng hồi sóng vào vách đá, mùi biển kèm theo cơn gió của sáng sớm làm cậu tỉnh táo không ít.
Từ người cha thân yêu của mình, cậu biết được nhân ngư sẽ phơi mình trên những tảng đá vào sáng sớm, bãi biển tự nhiên được một gia tộc mua lại, làm nơi trú ngụ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593810/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.