“Chu Nam.”
Nhìn thấy Châu Đông Doanh khỏi nói cũng biết hôm nay xui xẻo như thế nào rồi, Chu Nam thở ra một hơi đưa mắt nhìn xung quanh, chân cố ý không bước về hướng kia.
“Tôi biết cậu đã bán hết xe, hằng ngày phải di chuyển bằng phương tiện công cộng.” Bước chân hắn vội vã chạy đến chỗ anh, tiếp tục nói “Tôi có thể đưa đón cậu đi làm, dù sao cũng thuận tiện mà.”
Anh bình tĩnh đáp: “Không phiền.”
“Giữa chúng ta xảy ra chuyện gì sao? Trên công ty cậu cố ý tránh mặt tôi, cơm trưa cũng không muốn dùng chung.”
Chu Nam xem đồng hồ rồi nói: “Cậu còn như vậy nữa tôi sẽ trễ chuyến xe này mất, tránh đường.”
Anh lướt qua Châu Đông Doanh, bước chân sải dài đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại. Vài người đã chú ý đến cuộc nói chuyện không mấy tốt đẹp giữa bọn họ, còn đôi co thêm chút nữa sợ rằng sẽ phiền đến bảo vệ.
Xui xẻo thay Chu Nam trễ chuyến xe gần nhất rồi, nếu ngồi chuyến sau phải chấp nhận đi làm trễ.
Anh đứng ở trạm xe buýt nhịn xuống cơn buồn bực, bước chân định nhấc lên lại phải đặt xuống, bầu trời lúc nãy vẫn còn xanh ngắt, tít đằng xa có vài áng mây lửng lơ, nửa muốn bay nửa muốn đáp.
Quay đi quay lại bầu trời thay bằng màu xám xịt, ngẩng đầu đã không còn nhìn thấy áng mây vừa nãy, trời đất tối sầm người người hối hả tìm chỗ ẩn náu, những hạt mưa đầu tiên chạm đất tạo nên âm thanh lách tách, mùi ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-thu-gi-chu-ban-yeu-duong-roi-/3593815/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.