Thấy Mạc Chước không giận nữa, Mộc Cẩm lại cười tủm tỉm tới gần tiếp tục chọc vào má hắn.
Cậu không để ý tới việc hắn đang lườm mình mà vẫn tự nhiên cầm lấy cái chủy thủ vừa ném sang bên cạnh kia.
Ngay từ lúc đầu Mộc Cẩm đã chú ý tới, thanh chủy thủ này hẳn là dùng để luyện tập vật lộn, công kích cự ly gần trên giáo trường hàng ngày, căn bản không mài bén.
Chỉ là không biết bị hắn mang vào tẩm điện từ lúc nào.
Chủy thủ không mài bén cũng không có lực sát thương. Chắc hắn chỉ cầm trong tay cho yên tâm hơn.
Mạc Chước nhìn Mộc Cẩm đang tò mò ngắm nghía thanh chủy thủ kia, trong lòng lại nghĩ, vì sao người này lại tới tẩm cung của mình hai lần trong một ngày.
Chắc không phải là đối phương nghe hắn chỉ đường mà vẫn không tìm thấy quốc sư đại nhân, tới buổi tối không đi ra ngoài được nữa, không còn nơi nào để đi nên mới tìm hắn chứ?
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Mộc Cẩm, Mạc Chước càng nghĩ càng cảm thấy cái khả năng này rất lớn.
Nếu người này đã là đồ đệ của quốc sư thì trộm chứa chấp cậu ở đây một đêm cũng không phải là không được.
Nghĩ vậy hắn bèn quay đầu nhìn Mộc Cẩm.
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng thì Mộc Cẩm đã kéo cổ áo của hắn ra.
Lúc Mạc Chước xoay người nhìn về phía cậu, cậu đột nhiên chú ý tới cổ hắn lộ ra một vết thương.
Quả nhiên, vừa kéo cổ áo ra lập tức nhìn thấy vết thương do bị quất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/196634/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.