Lúc này Mạc Chước mới tỉnh táo lại rồi vội vàng thẳng người dậy rời khỏi vòng ôm của Mộc Cẩm.
Hắn đen mặt lại, không nghĩ tới mình lại dựa vào trong lòng một người xa lạ lâu như vậy.
Hơn nữa bụng còn réo vì đói làm cho Mạc Chước clcảm thấy mình không thể mất mặt thêm được nữa.
Nhưng độ tuổi hiện tại của hắn là độ tuổi đang phát triển.
Chỉ ăn hai cái bánh sữa bò nho nhỏ với một cái kẹo thì sao có thể no bụng.
Mộc Cẩm nghĩ đến lúc mình tới đây và nhìn thấy đồ ăn trên bàn hoàn toàn không bị chạm vào.
Biết bé con bên cạnh chưa được ăn tối nên cậu càng cảm thấy đau lòng hơn.
Tuy rằng từ trước đến nay cậu thích ăn ngon, trên người không phải không có những loại kẹo bánh khác nhưng mấy thứ này có bao nhiêu dinh dưỡng chứ.
Hắn còn đang bị thương nữa thì sao có thể ăn mấy thứ này được.
Mộc Cẩm nghĩ vậy bèn gọi 003 rồi kêu nó quan sát xung quan tẩm cung.
Cậu suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa sổ đối diện, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài.
Động tác của cậu quá nhanh, tới lúc Mạc Chước phản ứng lại thì cậu đã biến mất rồi.
Hắn ngây người mất một lúc, không nghĩ tới đối phương không nói một câu đã rời đi.
Thậm chí còn không có một câu tạm biệt với mình, trong lòng khó tránh có chút mất mát.
Nhưng mà cũng đúng thôi, với cảnh ngộ của mình mà đối phương còn bôi thuốc cho mình đã biết ơn lắm rồi. Mình lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/196635/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.