Chỉ nhìn trong chốc lát mà Mộc Cẩm đã ngồi không yên.
Lúc trước khoảng cách giữa cậu và Mạc Chước quá xa thì còn có thể nhẫn nại.
Nhưng bây giờ cậu đã tới kinh thành, lại thật vất vả mới gặp được người. Sao cậu có thể cam tâm nhìn đối phương cách một cái màn hình hệ thống chứ.
Cậu hơi cân nhắc một chút rồi đứng dậy, không nói một lời đi về phía cửa.
003 vừa thấy động tác của Mộc Cẩm là đoán được cậu định làm gì.
Nó vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, thời gian này không ai được vào cung đâu.”
“Ta biết.” Mộc Cẩm không thèm để ý gật gật đầu rồi cười tủm tỉm nói.
“Yên tâm, chỉ là đi vào trong cung thôi mà.”
“Không phải ta còn có ngươi hay sao. Có cộng sự xuất sắc như 003 giúp ta nhìn xung quanh chắc chắn ta sẽ không bị phát hiện đâu!”
Nghe thấy Mộc Cẩm nói như vậy, những lời khuyên ngăn của 003 lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Nếu lông trên người nó không phải màu đen thì chắc chắn Mộc Cẩm sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của nó mất thôi.
003 thành công bị vài câu khích lệ của Mộc Cẩm thu mua. Nó lập tức tỉnh táo lại, âm thầm thề rằng nhất định sẽ bảo vệ ký chủ an toàn.
Vì thế, một người một hệ thống lặng lẽ nhân cơ hội đi vào trong cung.
Dáng người Mộc Cẩm linh hoạt, lại có 003 trợ giúp, tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay tránh đi đám thị vệ tuần tra.
Mà mấy cung nhân ở trong tẩm điện lại lười biếng, đều bị Mộc Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/196633/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.