Mạc Chước không nghĩ tới lại nghe thấy những lời nói này từ Mộc Cẩm. Hắn chỉ cảm thấy hành vi né tránh đối phương mấy ngày nay thật sự ngu ngốc, còn làm Cẩm ca ca phải lo lắng cho hắn.
Chỉ là hắn vừa mất đi Hoàng tổ mẫu - người thương yêu hắn nhất, bây giờ lại phải rời xa nơi này, phải rời xa Cẩm ca ca. Cứ nghĩ đến mình sẽ không được nhìn thấy Cẩm ca ca trong thời gian dài, hắn vừa đau lòng, vừa hận đảng phái Đức phi và Ngũ hoàng tử thấu xương.
Tuy trên mặt không hiện, nhưng giờ phút này trong lòng Mạc Chước tràn đầy thô bạo. Hắn chưa bao giờ căm ghét sự yếu đuối của mình như lúc này, càng hận những người làm hắn và Mộc Cẩm không thể không tách ra.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Mạc Chước cảm thấy khát vọng được bước lên ngôi vị hoàng đế đến vậy.
Chỉ có đứng ở vị trí đó, hắn mới có thể khống chế vận mệnh của chính mình, có được những thứ mà mình muốn. Không bao giờ phải kiêng kị, bất lực né tránh người mình quan tâm. Không bao giờ phải rời khỏi Cẩm ca ca nữa.
Loading...
Nghĩ đến đây, Mạc Chước dịu dàng ôm Mộc Cẩm vào trong lòng, bàn tay lại âm thầm nắm chặt. Hắn thề, hắn nhất định sẽ làm những người đó phải trả giá đắt.
Một ngày nào đó hắn sẽ quay về, mà lúc đó, sẽ mang theo vinh quang cao nhất, làm tất cả mọi người phải ngước nhìn. Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của Cẩm ca ca, không bao giờ để cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355789/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.