Không chỉ như vậy. Năm đầu tiên, Mạc Chước đã đánh những bộ tộc thường xuyên quấy rầy biên cảnh tới nỗi bọn họ phải sợ hãi. Năm thứ hai, hắn dâng tấu xin lãnh binh xuất chinh tấn công những bộ tộc gần biên cảnh, mở rộng lãnh thổ của Tây Lăng.
Năm thứ ba, cuối cùng biên cảnh Tây Lăng cũng thái bình. Những bộ tộc rải rác còn lại cũng không thể không cúi đầu xưng thần. Nhưng Mạc Chước lại không tiếp tục tấn công, mà ngược lại, hắn hợp nhất những bộ tộc này với nhau, không chê dòng máu dị tộc của bọn họ nên có được không ít kỳ nhân dị sĩ đi theo.
Hơn nữa, bởi vì bản thân hắn cũng có dòng máu dị tộc, nên những bộ tộc bị hắn quản lý không có quá nhiều sự phản đối. Đặc biệt là hắn còn tìm người từ Tây Lăng tới dạy bọn họ cách gieo trồng hoa màu, lượng thực, còn không bắt bọn họ tiến cống, hứa với những bộ tộc đó để bọn họ an cư lạc nghiệp.
Cho dù Mạc Chước có tham luyến cảm giác an ủi mà giết chóc mang lại trên chiến trường cỡ nào đi chăng nữa. Nhưng hắn vẫn luôn nhớ lời nói của Mộc Cẩm, Cẩm ca ca nói rằng hy vọng hắn được vạn người kính ngưỡng.
Cho nên, vì tâm nguyện của người đó, hắn bằng lòng khắc chế khát vọng với máu tươi của mình. Chẳng sợ phải chịu đựng sự tra tấn của huyết cổ, thật sự muốn tới chiến trường phát tiết, hắn vẫn cố gắng nhịn lại.
Loading...
Những bộ lạc kia vốn bởi vì ăn không đủ no nên mới tới quấy rầy biên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355790/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.