Lại chẳng ngờ, không bao lâu sau 003 gửi tin đến nói rằng trên đường tan học Mạc Chước bị Mạc Đôn và mấy cung nhân chặn lại ở một nơi khá khó tìm.
Mộc Cẩm biết đó giờ Mạc Đôn vẫn luôn khinh thường hắn, bây giờ Thái Hậu không còn nữa, hắn ta sẽ càng thêm không kiêng nể gì mà gây chuyện với hắn. Lo lắng bé con nhà mình sẽ bị bắt nạt, Mộc Cẩm lập tức vội vàng chạy tới địa điểm. Chỉ là cậu vừa định bước tới thì lại bị cuộc đối thoại kia ngăn lại.
Mộc Cẩm đứng trong một góc, cách một bức tường. Nghe được Mạc Đôn thấy bốn bề vắng lặng thì mở miệng trào phúng: “Mạc Chước, ngươi chẳng qua là một kẻ mang điềm xấu và có một người mẹ đê tiện mà thôi.”
“Bây giờ Thái Hậu đi rồi, ngay cả Mộc ca ca cũng thờ ơ với ngươi, loại người như ngươi, chỉ xứng bị ta đạp dưới chân mà thôi.”
Những lời nói phía sau càng ngày càng thêm khó nghe, chỉ là cho dù hắn ta có chế nhạo thế nào, Mạc Chước chỉ im lặng không nói.
Loading...
Thời gian lâu rồi, Mạc Đôn tự nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa. Hắn ta cũng không thể thật sự xuống tay với Mạc Chước lúc này. Bởi vì lúc này đang trong lúc để tang Thái Hậu, nếu hắn ta gây ra chuyện lớn, đừng nói phụ hoàng, ngay cả mẫu phi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo đám người đằng sau nghênh ngang rời đi.
Mộc Cẩm đợi Ngũ hoàng tử rời khỏi mới bước qua. Vượt qua bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355788/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.