Sau khi Tô Mạc trở lại hoàng thành, cậu lại bận rộn lao đầu vào đủ loại chính sự không có lấy một ngày ngơi nghỉ, bởi vậy cũng không có thời gian đếm xỉa đến hai người đang ngấm ngầm đấu đá trong tối ngoài sáng trong hậu cung kia. Tô Mạc cảm thấy mấy ngày nay ở Lăng Tiêu Phong đã để lại cho cậu một bóng ma không có thể xóa nhòa, cậu cần một chút bình yên, nhưng ý tưởng này nhanh chóng bay lên chín tầng mây sau khi bắt gặp ánh mắt ai oán trong cặp mắt to trong veo sáng ngời của Hoàng Tuyên. Tô Mạc kéo người đến Ngự Hoa Viên trong hoàng cung thưởng thức những bông sen nhỏ đang nở rộ, sau khi đuổi hết đám hạ nhân cậu tính xấu không đổi nhéo cằm Hoàng Tuyên trêu đùa: "Làm sao vậy? Làm ra cái dáng vẻ không cao hứng này là ai khi dễ ngươi."
Nhìn Thái tử trêu chọc mình như lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành, Hoàng Tuyên có chút cạn lời. Nhưng ai bảo y đi theo lộ tuyến ngốc bạch ngọt này, bởi vậy y rất biết phối hợp làm ra bộ dáng đáng thương hề hề, nói: "Điện hạ, người đã ba ngày không nói chuyện với ta rồi."
Tô Mạc tiến lên xoa xoa đôi môi tươi tắn của y: "Không phải bây giờ ta đã đến bồi ngươi sao?"
Hoàng Tuyên đơn thuần ngây thơ cao hứng nói: "Vậy điện hạ đêm nay ta có thể bồi ngươi không?"
Thân thể Tô Mạc cứng đờ: "Không được."
"Điện hạ......" Hoàng Tuyên ủy khuất nói.
Tô Mạc vờ như không thấy gì, nói sang chuyện khác: "Ngươi ở Thái Y Viện như thế nào?"
Thấy Thái tử không có ý định tiếp tục chủ đề này, Hoàng Tuyên đành phải thu liễm biểu cảm trả lời: "Khá tốt, Hồ thái y dạy cho ta rất nhiều thứ."
Tô Mạc nhìn nụ hoa sen nhỏ nở rộ trong ao nói: "Gia đình Hồ thái y đã hành nghề y nhiều đời, ngươi ở cùng với ông ấy quả thực rất tốt, nhưng Thái Y Viện không phải nơi thích hợp để ở lâu dài."
Thái Y Viện không phải nơi thích hợp để ở lâu dài, lời này có chút khiến người khác tự hỏi, đối với một người học y mà nói Thái Y Viện chính là nơi tốt nhất để đến, hay là Thái tử muốn triệt hạ Thái Y Viện?
Chỉ vừa thoáng nghĩ đến Hoàng Tuyên đã đoán ra được tính toán của Thái tử, những thái y vốn là được nuôi dưỡng để đem lại lợi ích cho hoàng gia và những kẻ quyền quý, nhưng Thái tử đã sớm tính toán làm thịt hầu hết quyền quý, đến lúc đó Thái Y Viện tự nhiên sẽ không còn ý nghĩa tồn tại nữa. Nhưng dù sao phần lớn thái y cũng là người có tài năng thực sự cũng không thể dễ dàng thả đi, Thái tử coi trọng dân sinh, cho nên kết quả nhất định sẽ là thái y bị Thái tử nắm giữ phải một lòng cống hiến vì bá tánh, một thể chế mới ra đời, Thái tử chuẩn bị để y cầm cờ*.
(*) Gốc là khiêng đại kỵ, đều có nghĩa là dẫn đầu một lĩnh vực hay một việc gì đó hoặc có thể hiểu là gánh một việc gì đó quan trọng.
Hoàng Tuyên kiên định nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ xin hãy yên tâm, vi thần nhất định sẽ không làm người thất vọng."
Tô Mạc kéo y ngồi xuống bàn đá, nói: "Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, hiện tại công việc bề bộn ta còn chưa có thời gian để nhúng tay vào Thái Y Viện."
"Vậy thì vi thần hẳn là càng nên vì điện hạ mà phân ưu." Hoàng Tuyên nói với vẻ mặt sùng bái.
Tô Mạc nhéo nhéo gương mặt phấn nộn săn chắc của Hoàng Tuyên nói: "Thật ngoan." Nói xong cậu thả người nhảy lên, giống như một con chim bay xẹt nhanh qua mặt nước. Khi cậu lại lần nữa đáp xuống trước mặt Hoàng Tuyên một mùi hương tươi mát thanh nhã tản đến, Tô Mạc duỗi tay đưa nụ hoa sen mới nở trong tay đến trước mặt Hoàng Tuyên, nói: "Tươi tắn đáng yêu giống như ngươi vậy."
Thấy Hoàng Tuyên ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đóa sen trước mặt, Tô Mạc có chút kỳ quái nói: "Không nhận sao? Đây là lần đầu tiên ta tặng hoa cho người khác."
Hoàng Tuyên miễn cưỡng cười cười, trong đầu lại nhớ tới câu "Lấy sắc thờ người, há có thể lâu dài" của phụ thân, y duỗi tay nắm lấy tay của Thái tử lấy hết dũng khí hỏi: "Điện hạ, nếu...... Ta không còn trẻ nữa, người có còn thích ta không?"
Lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết phải trả lời như thế nào, Tô Mạc cười cười nói: "Đương nhiên là thích, ta thích ngươi cũng không hoàn toàn bởi vì cái túi da này." Đây là sự thật, nhưng điều ban đầu hấp dẫn cậu thật sự là bộ dạng đẹp đẽ này, nhưng Tô Mạc sẽ không ngốc đến mức nói ra, Tô Mạc chậm rãi thò lại gần hôn hôn y nói: "Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu."
Đôi mắt sáng ngời nhiễm phải một tầng thủy quang, Hoàng Tuyên nắm bàn tay đang cầm hoa sen của Tô Mạc rồi dùng sức hôn lên đáp lại.
Ở bên ngoài Ngự Hoa Viên, Thi Ngôn sải bước đi tới nói với vài vị công công đang canh giữ ở ngoài cửa: "Thỉnh công công xin chỉ thị Thái tử, vi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Công công khó xử nói: "Thi đại nhân, Thái tử điện hạ đang cùng Hoàng công tử ở bên trong ngài...... Nếu không lại đến sau được không?" Giọng điệu của công công vẫn là có chút không chắc chắn, dù sao thời gian mỗi lần Thái tử lăn lộn đều khá dài, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu.
Thi Ngôn trung thành với Thái tử, nhưng cũng biết Thái tử là người như thế nào, hắn hai tay ôm quyền nói: "Đã làm phiền công công, ta sẽ quay lại sau."
Công công vội nói: "Không dám không dám, Thi đại nhân đi thong thả."
"Từ từ."
Thi Ngôn vừa mới đi được vài bước phía sau liền truyền đến giọng của Thái tử, mọi người vội vàng quỳ xuống nói: "Tham kiến Thái tử."
"Bình thân." Tô Mạc đi đến trước mặt Thi Ngôn nói: "Có chuyện gì?"
Thi Ngôn khom người nói: "Điện hạ người đã tìm được rồi, hiện đang ở thư phòng."
Tô Mạc lúc này mới nhớ ra cậu đã bảo Thi Ngôn tìm một người, đoàn người bước đi hướng về phía thư phòng, đẩy mở cửa Tô Mạc liền nhìn thấy một người thoạt nhìn có chút giống khất cái, lão nhân đầu bạc râu bạc trắng bị trói ở trên ghế. Giờ phút này lão nhân kia đang thổi râu trừng mắt siêu to nhìn Tô Mạc, Tô Mạc thong thả ung dung đi đến ngồi xuống án thư. Lão nhân kia mặc dù rất tức giận nhưng lại không có mở miệng mắng to, xem ra trước đó Thi Ngôn đã dạy dỗ rất tốt. Tô Mạc vừa lòng gật gật đầu hướng ánh mắt tán thưởng về phía Thi Ngôn.
Thi Ngôn vẫn giữ vẻ mặt liệt, hắn đứng ở phía dưới giới thiệu cho Tô Mạc: "Vị này chính là học giả của Tấn Quốc tên Nhân Đức, 58 tuổi, không có thê thiếp con cái già trẻ cũng không có học sinh đệ tử, viết sách 《 Nhân Đức 》 để giáo hóa thế nhân, nhưng lại không có người thưởng thức thường xuyên ăn không đủ no." Nói xong Thi Ngôn liền đem sách lúc trước lấy về tay trình lên cho Tô Mạc.
Tô Mạc mở sách ra nhìn thử, văn tự có chút khác với Thanh Quốc nhưng dựa vào ngữ cảnh vẫn có thể hiểu được, giảng đích xác chính là hai chữ nhân đức. Tô Mạc đại khái lật xem một chút liền khép sách lại ý bảo Thi Ngôn đem người cởi trói, nhìn vẻ mặt bất mãn của lão nhân Tô Mạc mở miệng nói: "Tiên sinh đại tài, quyển sách này nên là tác phẩm truyền lại cho đời sau." Mọi người đều thích nghe những lời khen, đặc biệt là loại người thất bại vài thập niên lại tự cho mình rất cao văn.
Quả nhiên, Tô Mạc vừa nói xong vẻ không vui trên mặt lão nhân kia liền biến mất, nhưng trên mặt vẫn có chút khó chịu, vẻ mặt thanh cao chướng mắt đối với loại con em quý tộc áp bức bá tánh như Tô Mạc.
Tô Mạc cười cười phân phó người dọn ra ghế dựa cho lão nhân ngồi xuống rồi nói: "Lúc trước không biết tiên sinh đại tài, nếu có mạo phạm gì tiên sinh xin hãy thứ lỗi."
"Hừ!" Lão nhân hừ lạnh một tiếng ngồi xuống, không nói một lời nhìn Tô Mạc.
Tô Mạc hướng lão nhân cười nói: "Tiên sinh, thật không dám giấu giếm bổn cung sốt ruột muốn thỉnh tiên sinh tới là có việc muốn thương lượng, liên quan đến nghiệp lớn ngàn năm."
Khi nói đến lớn, trước tiên phải hù được người khác trước rồi lại nói.
Quả nhiên, lão nhân kia bày ra biểu tình sẽ cho ngươi một cơ hội nói thử xem.
_____________________________
Ây dà cuối tuần rồi nè, từ giờ đc nghỉ 5 ngày chắc sốp sẽ bão vài chương á nha ><
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]