🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Chương 73: Mang Thai

Ban đầu Tô Mạc muốn tìm chỉ là một kẻ thần côn có thể lừa dối người khác, suy cho cùng người có học vấn ở cái thế giới mới được khai hóa tư tưởng không bao lâu này không dễ tìm đến vậy, kế hoạch ban đầu của Tô Mạc phải được điều chỉnh lại. Xu hướng chủ đạo của văn hóa thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé là điều thiên kinh địa nghĩa, trật tự luân lý cũng không hoàn thiện, sự tồn tại của người có lòng nhân đức thật ra có chút vượt quá mong đợi của Tô Mạc, ở thế giới thực lực vi tôn ủng hộ "lòng nhân đức" cũng khó trách ông ta lại nghèo túng như thế.

Tô Mạc nói: "Tiên sinh học vấn cao thâm trên đời không ai có thể sánh bằng, bổn cung không đành lòng để một viên minh châu phủ bụi trần dục thỉnh tiên sinh tới Thanh Quốc dạy học, hy vọng tiên sinh không chối từ."

Mặc dù Tương Nhân Đức là một kẻ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ông ta đi qua rất nhiều quốc gia cũng gặp qua biết bao nhiêu vương công quý tộc nhưng có ai lại không coi ông ta là kẻ ngốc? Vị Thái tử Thanh Quốc ông ta đã sớm nghe nói tới, tàn bạo thích giết chóc tham tài háo sắc khiến ông ta không muốn gặp một chút nào, nhưng hôm nay lại bị cái vị Thái tử mạnh mẽ trói tới đây chỉ để ông ta có thể dạy học ở Thanh Quốc? Mặc dù Nhân Đức cũng có chút cảm động nhưng ông ta vẫn nhận ra được trong đó có điều gì mờ ám, nhưng sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều, ông ta mở miệng hỏi: "Lão hủ chu du chư quốc thấy được không ít vương công quý tộc, ta đối với chính mình vẫn có chút tự mình hiểu lấy, trong cái thiên hạ vũ lực vi tôn này vì sao Thái tử lại tôn sùng 'nhân đức'?"

Tô Mạc cười cười nói: "Vũ lực vi tôn cũng không xung đột với 'nhân đức', vũ lực là sức mạnh cứng rắn chinh phục cơ thể con người, văn hóa là sức mạnh mềm thu phục nhân tâm, vừa đấm vừa xoa mới là chính đạo. Từ xưa đến nay tám phương loạn chiến vô số năm, trong đó không thiếu các vương triều có vũ lực cường đại có thể thống nhất hầu hết thế giới, nhưng lại không có một vương triều nào trụ vững được trăm năm, chỉ vì không ai trong số họ chinh phục được nhân tâm."

Vị Thái tử có vẻ hơi khác so với truyền thuyết, khi ý nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, ông ta cảm thấy trong lòng đã chịu một trận chấn động cực lớn, ý tứ của y là nói tư tưởng của chính mình là sức mạnh mềm có thể chinh phục thế giới, Nhân Đức có thể cảm nhận được huyết quản của mình đang chảy nhanh hơn. Trên đời này không ai có thể thờ ơ với quyền lợi, nhưng dù sao ông ta ủng hộ cũng chính là nhân đức, quyền lợi có một nghĩa xấu trong mắt ông ta, sau khi bình tĩnh ông ta mới khinh bỉ nói với Tô Mạc: "Lão hủ ủng hộ nhân đức là hy vọng thế nhân đối xử với người khác dày rộng khiêm tốn thích làm việc thiện, chứ không phải thứ để các ngươi củng cố quyền lực quyền quý."

Tô Mạc kiên nhẫn nói: "Củng cố quyền lực và 'nhân đức' vì sao không thể cùng tồn tại? Chỉ khi quyền lực được củng cố tắc sẽ không có loạn trong giặc ngoài, bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp tôn sùng nhân đức."

Tương Nhân Đức là người có trí tuệ, muốn lừa dối được cũng không dễ dàng gì, cậu nói nửa ngày đến nỗi miệng khô lưỡi khô cuối cùng cũng lừa được Nhân Đức.

Cũng may, thế giới mà Tô Mạc sống có mấy ngàn năm tích lũy văn hóa, cậu tuy chỉ hiểu được chút da lông, nhưng đối với Nhân Đức mà nói thì cũng đủ để ông ta tự hỏi cả đời. Dù sao đó cũng là tổng kết mấy ngàn năm tinh hoa của một thế giới, lưu truyền tới nay đều là của quý.

Tô Mạc nhìn lão nhân vẫn đang ngồi trên ghế không nhúc nhích hoàn toàn lâm vào tự hỏi không hề bị vật bên ngoài quấy nhiễu, cầm lấy chén trà nhân sâm do Ngọc Châu bưng lên làm ấm cổ họng, chỉ là chưa kịp đặt chén trà xuống đã thấy Hoàng Tuyên và Liễu Hi mặt mũi ngưng trọng chạy vào, ngay cả lễ nghĩa cũng chỉ làm vội vàng cho có lệ một chút.

"Làm sao vậy? Hoang mang rối loạn cái gì." Tô Mạc buông chén trà hỏi.

Hai người liếc nhau, Hoàng Tuyên quay đầu lại nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ, Thẩm phu nhân mang thai?"

Tô Mạc cau mày cậu không biết Thẩm phu nhân là ai, nhưng nhìn vẻ mặt như lâm vào đại địch của hai người họ Tô Mạc nháy mắt đoán được thân phận của "Thẩm phu nhân" này, nàng nhất định là nữ nhân của phụ thân thân thể này không thể nghi ngờ, nữ nhân của hoàng đế không có phong hào gọi chung là phu nhân, xem ra nữ nhân này cũng không được sủng ái cho lắm. Tô Mạc lập tức đứng dậy khỏi ghế, nói với hai người: "Dẫn đường."

Tô Nguyên chỉ mới 50 tuổi, nhưng đã mười năm trôi qua suốt ngày toàn dùng đủ loại thuốc nhưng vẫn không có tin bất cứ một cung phi nào mang thai. Tô Mạc vội vàng chạy tới hậu cung, Hoàng Tuyên và Liễu Hi cũng có chút khó hiểu, mặc kệ Thái tử có muốn trừ khử đứa bé hay muốn giữ lại cũng không cần phải là việc của y một vị Thái tử tự mình đi xử lí.

Mà giờ phút này Thẩm phu nhân đang sống ở một nơi xa xôi trong hoàng cung chỉ còn lại là vẻ mặt tuyệt vọng co rúm người ở trong chăn. Nàng tiến cung vào lúc 14 tuổi hiện giờ đã 18 tuổi, là số ít nữ nhân có thể may mắn tồn tại trong hoàng cung lâu như vậy, bởi vậy nàng biết rõ hậu cung là một nơi khủng bố như thế nào. Trước không nói tới những cung phi dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản người khác sinh hạ con vua, chỉ riêng người kia ở cung Thái tử và vây cánh là đã đủ để nàng vạn kiếp bất phục. Từ lúc nàng được chẩn đoán có thai, ngoài phòng cũng đã bị tầng tầng lớp lớp cấm quân vây quanh cấm bất cứ kẻ nào tiến vào, thứ duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là lựa chọn chết sớm hay chết muộn.

Nhưng khát vọng cầu sinh là bản năng của con người, rốt cuộc nàng vẫn không có cái dũng khí đó. Đương nhiên nàng không biết cho dù nàng có muốn chết cũng không được cho phép, bởi vì Thái tử đã sớm hạ mệnh lệnh, phàm là cung phi nào mang thai không được phép tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, càng không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

"Thái tử điện hạ giá lâm!"

Tiếng nói the thé của thái giám vang lên ở bên ngoài giống như bùa đòi mạng , Thẩm phu nhân lau lau nước mắt xốc chăn lên vừa xuống giường thì cửa đã bị mở ra, lần đầu tiên đối mặt chính diện với Thái tử sát thần trong truyền thuyết Thẩm phu nhân sợ tới mức cả người run run "phình phịch" một tiếng quỳ rạp xuống phiến đá cứng rắn, nơm nớp lo sợ nói: "Khấu...... Khấu kiến...... Thái tử...... Điện hạ."

"Mang thai nên tự bảo vệ chính mình, về sau đừng quỳ." Tô Mạc đứng ở cửa nhìn thoáng qua Ngọc Châu.

Ngọc Châu lập tức đi đến bên người Thẩm phu nhân đỡ Thẩm phu nhân cả người mềm như bông đứng dậy.

Hành động của Thái tử khiến mọi người ở đây đều rất khó hiểu, nhưng không ai dám xen vào, nhưng câu nói kế tiếp của Tô Mạc lại khiến cho tất cả mọi người ở đây lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Đứa con trong bụng Thẩm phu nhân là của ta, từ giờ trở đi nàng sẽ ở Phù Phong Lâu trong cung Thái tử."

Lời Tô Mạc còn chưa dứt mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ điên, bao gồm cả Liễu Hi và Hoàng Tuyên, mà Thẩm phu nhân đã bị đạo sét đánh này chấn đến mức đại não hoàn toàn trống rỗng không rõ lý lẽ, thẳng đến khi nàng được người đỡ lên bộ liễn cả người vẫn là bộ dáng ngơ ngác.

Đứa nhỏ này đương nhiên không phải là của Tô Mạc, Thẩm phu nhân không quyền không thế càng không thể tư thông với người khác, đứa nhỏ này không thể nghi ngờ chính là của Tô Nguyên. Lúc trước Tô Mạc ngăn cản Liễu Hi Hoàng Tuyên động thủ với hoàng đế cũng chính vì lí do này, mặc dù hy vọng không lớn nhưng thử xem cũng không sao. Sự thật chứng minh Tô Nguyên chung quy vẫn có chút hữu dụng. Tô Mạc biết rằng quyết định này của cậu thật điên rồ không thể tưởng tượng được, nhưng như vậy thì đã sao? Có ai dám nghị luận nửa câu liền đưa gã xuống gặp Diêm Vương.

Chỉ là thêm một nét bút nữa vào lịch sử đen tối của Thái tử mà thôi.

Tô Mạc tự mình đưa người đến Phù Phong Lâu, cũng sai thị nữ mình tín nhiệm nhất là Ngọc Châu đến hầu hạ Thẩm phu nhân, chỉ định hai người Hoàng Tuyên và Hồ thái y đúng giờ kiểm tra tình hình sức khỏe của Thẩm phu nhân thân, số lượng thị vệ bên ngoài Phù Phong Lâu thậm chí còn nhiều hơn so với bất cứ nơi nào trong hoàng cung, Thái tử biểu hiện ra bên ngoài là mình vô cùng coi trọng việc này cũng đủ khiến mọi người ghé mắt mà nhìn, mặc kệ đứa nhỏ này có lai lịch như thế nào thì giờ đây nó đã là của Thái tử, nhận được hết sự coi trọng không ai còn dám coi khinh.

_____________________________

Khúc này hơi cấn thiệt, mong mn bỏ não chứ mà nói về đạo đức thì bn nên bỏ truyện là vừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.