🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Dọc theo đường đi từ An Dương Quận trở về hoàng thành đều vô cùng an tĩnh, những vụ ám sát theo suy đoán của Tô Mạc cũng không xảy ra, nhưng đây mới chính là điều khiến Tô Mạc lo lắng, một kích không thành là ngủ đông chờ đợi, kẻ địch có đầu óc như vậy còn phiền phức hơn người chỉ biết đi lên chịu chết nhiều.

Nhưng vừa trở về hoàng thành, Tô Mạc đã không còn thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện thích khách. Trong triều cũng bởi vì sự vắng mặt nửa tháng của cậu mà đã loạn thành một nồi cháo. Chính sách mới của Tô Mạc gặp phải trở ngại rất lớn, đám đại thần kia trong triều bằng mặt chứ không bằng lòng căn bản không coi trọng lời cậu nói, dù sao ai sẽ lại đem miếng thịt trong miệng nhổ ra. Kiếp trước cậu cũng xem như là một thương nhân có thể hiểu được, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu móc thịt trong bụng của những người đó ra.

Những giọt nước trong suốt lăn dài trên thân thể trắng nõn, giống như đóa hoa quyến rũ phủ đầy sương, nhưng những thị nữ xung quanh hầu hạ cậu tắm gội đều không dám liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, Tô Mạc vừa mặc xong y phục thì Liễu Hi liền từ ngoài cửa bước vào, căn phòng có chút tối tăm lập tức như được chiếu sáng.

"Mọi người đều đã đến đông đủ chưa?" Tô Mạc duỗi tay ra để thị nữ thắt đai lưng cho mình.

Liễu Hi cung kính nói: "Hồi điện hạ, tất cả đều đã đến đông đủ."

Giờ phút này mọi người đang ở trong phòng nghị sự của cung Thái tử đều không nhịn được sự hưng phấn. Thái tử sau khi đi ra ngoài trở về chuyện thứ nhất không phải là thượng triều, cũng không phải truyền triệu các lão thần đến mà là truyền triệu bọn họ. Thái tử là hoàng đế tương lai, ý vị trong đó không cần phải nói cũng biết, ngoài cửa truyền đến giọng nói the thé của thái giám: "Thái tử giá lâm."

Mười mấy người trong phòng nghị sự lập tức đứng dậy hành lễ với Tô Mạc: "Tham kiến điện hạ."

Tô Mạc nâng tay nói: "Không cần đa lễ." Cậu đi đến chủ vị ngồi xuống, nhìn những người trẻ tuổi có mặt ở đây nói: "Bổn cung không có ở đây mấy ngày nay chư vị vất vả rồi."

Mọi người cúi đầu đáp: "Đây chỉ là bổn phận của chúng thần, điện hạ quá khen."

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Tiến độ học chữ và tài liệu giảng dạy của chư vị tiến triển như thế nào rồi?

Tô Mạc muốn làm một số lượng lớn tài liệu giảng dạy với hệ thống chữ đã được đơn giản hoá, nếu không học vấn vẫn sẽ chỉ là thứ hành trang của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Lâm Tư Viễn tiến lên đưa cho cậu một quyển sách mỏng nói: "Đây là tài liệu giảng dạy được viết bằng chữ giản thể thỉnh điện hạ xem qua."

Tô Mạc mở sách ra nhìn vài lần sau đó khép lại nói với Lâm Tư Viễn: "Có thể bắt đầu in ấn." Sau đó cậu lại hỏi Liễu Hi: "Tam viện đã bắt đầu khởi công chưa?"

Liễu Hi tiến lên trả lời: "Hồi điện hạ, vừa mới khởi công."

Tô Mạc nói: "Ngươi thân là giám thị cần phải giám sát cho thật tốt, tam viện tu sửa không được phép có bất cứ sai sót nào. Lần này ngươi tự ý rời khỏi hoàng thành tạm phạt ngươi ba tháng bổng lộc, lần sau tái phạm sẽ phạt nặng gấp đôi." Lúc này Tô Mạc mới chuyển ánh mắt qua Hoàng Tuyên vừa thở phào nhẹ nhõm, nghiêm khắc nói: "Ngươi cũng vậy, không có thủ dụ của bổn cung li chức cùng với Liễu Hi cùng nhau phạt bổng ba tháng."

Liễu Hi trộm ngắm Thái tử khí phách uy nghiêm thoáng quá một cái, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, Hoàng Tuyên xấu hổ cúi đầu: "Vi thần biết tội."

Vân Phi Vũ thấy Thái tử đã hỏi xong liền tiến lên trước nói: "Điện hạ, quy định nữ tử tối thiểu mười lăm tuổi lập hôn phối có phải không thích hợp hay không? Lấy độ tuổi lập hôn phối trước mắt nam thì mười bốn, nữ thì mười ba mà nói, hôn phối ở tuổi mười lăm sẽ làm giảm thiểu một đứa trẻ sinh ra, 700 vạn dân cư Thanh Quốc mỗi năm ít nhất sẽ giảm bớt mấy vạn trẻ con sinh ra điều này sẽ bất lợi đối với sự gia tăng dân số của Thanh Quốc."

Vân Phi Yên nhíu nhíu mày, nhưng lại không biết làm sao để phản bác, bởi vì điều Vân Phi Vũ nói đều là sự thật, ở cái nơi thế giới mấy năm liên tục chinh chiến này không có đủ người mới bổ sung vào không dùng được mấy năm thì quốc gia này đã tự tàn lụi.

Bên tai vang lên giọng nói hữu lực mà vững vàng của Thái tử, Vân Phi Yên ngẩng đầu nhìn về Thái tử đang ngồi trên thủ tọa.

Tô Mạc nói: "Trước mắt việc đề cao việc gia tăng tỉ lệ sinh bất quá cũng chỉ là phương pháp trị ngọn chứ không trị gốc mà thôi, chúng ta không có đủ lương thực nuôi thêm nhiều người, thì đứa trẻ sống sót sẽ còn lại được bao nhiêu? Mục đích của việc trì hoãn hôn phối căn bản là để có thêm nhiều nữ tử tham gia lao động hơn, nguyên nhân lớn nhất khiến dân số Thanh Quốc giảm đi là do đói khát, có càng nhiều lương thực tự nhiên sẽ có nhiều dân số hơn, điều cấp bách nhất trước mắt chính là làm thế nào để tăng sản lượng lương thực, Thiên Nông Viện được lập ra chính là để giải quyết vấn đề này."

Tô Mạc nói làm cho Vân Phi Yên khơi dậy được một chút cảm hứng, nàng đi lên trước tới hành lễ với Tô Mạc rồi nói: "Điện hạ, hiện tại có một lượng lớn nữ tử Thanh Quốc đang chảy về phía tầng lớp quyền quý, không chỉ làm lãng phí sức lao động của nữ giới, mà còn đòi hỏi cung cấp thêm càng nhiều của cải phú quý để nuôi dưỡng các nàng, không bằng chúng ta thực hiện chế độ một vợ một chồng như vậy mới có thể tạo ra càng nhiều tài sản hơn."

Tô Mạc nhìn nàng một cái đầy tán thưởng, gật đầu nói: "Từ người tiêu hao biến thành người sản xuất là rất tốt, nhưng chế độ một vợ một chồng ......" Tô Mạc vừa nói chuyện vừa chuyển tầm mắt nhìn Vân Phi Yên có chút khẩn trương: "Tạm thời không thể được, trước mắt các quốc gia mấy năm liên tục chinh chiến nam đinh liên tục giảm đi, Thanh Quốc hiện giờ đã là tình thế nữ nhiều nam thiếu, mà Thanh Quốc sớm hay muộn gì cũng phải ra đánh giặc, sự chênh lệch giữa nam nữ sẽ còn lớn hơn nữa, vì vậy chế độ một chồng một vợ tạm thời không thể."

Vân Phi Vũ nhìn muội muội có chút thất vọng, hướng Tô Mạc hỏi: "Điện hạ, đúng theo như lời Phi Yên nói những kẻ quyền quý không lao động gì lại giàu nhất một vùng, bá chiếm phần lớn tài sản tiêu hao càng nhiều tài nguyên, đây thực sự là khối u ác tính của Thanh Quốc."

Tô Mạc nhìn hắn nói: "Ngươi có kiến nghị gì?"

Vân Phi Vũ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Tô Mạc nói: "Thu thuế, thu thuế xây nhà, thuế cưới nhiều vợ, thuế mua bán......"

Vân Phi Vũ nói ra một loạt quả thực khiến Tô Mạc xem thế là đủ rồi, Tô Mạc cảm thấy nếu đánh tất cả các loại thuế này lên một kẻ giàu có nhất định sẽ lột đi lớp da toàn thân của gã xuống, bất quá Tô Mạc cũng không phải là muốn lột da, cậu muốn hủy xương ăn thịt, những tài phú này vốn là lấy của dân, nên dùng cho dân.

Bàn tay Tô Mạc vung lên nói: "Ngươi đi xuống lúc sau cùng những người khác viết một phần kế hoạch lại cho ta."

"Vâng."

Ở phòng nghị sự ngây người gần nửa ngày cuối cùng đã tới giờ dùng cơm chiều Tô Mạc mới thả người rời đi. Diệp Thanh Phong bị Tô Mạc tống cổ đi thu nạp các thế lực giang hồ, Cố Vân Châu đi điều tra chuyện Thanh Sương Thạch Quốc, Vân Phi Vũ và những người khác thì thương nghị chuyện thu thuế, Hoàng Tuyên cũng đã trở về Thái Y Viện, cho nên người còn lại duy nhất chỉ có mình Liễu Hi liền tiến đến trước mặt Tô Mạc.

Một đám thị nữ áo lam nối đuôi nhau đi vào bày đầy các loại thức ăn tinh xảo lên bàn, Liễu Hi vươn ngón tay thon dài tinh tế cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt mỡ tươi mới ngon miệng đưa đến bên miệng Tô Mạc, nói: "Điện hạ......"

Tô Mạc nhìn thoáng qua đôi mắt câu nhân không ngừng của hắn, đem tay Liễu Hi đẩy ra nói: "Ta tự có tay."

"Điện hạ......" Liễu Hi hai mắt doanh doanh muốn nói rồi lại thôi.

Tô Mạc cạn lời nhìn hắn: "Ngươi không thể để ta an tĩnh ăn một bữa cơm được à?"

Liễu Hi đau lòng nói: "Loại việc nhỏ nhặt này vi thần có thể làm thay người, cần gì điện hạ tự mình động thủ. Người ở bên ngoài phiêu lưu hơn nửa tháng, ăn không ngon mặc không ấm thậm chí còn gầy đi rất nhiều, cần phải bổ sung cho thật tốt."

Giọng nói lừa tình mà nị oai(?) này có thể đi diễn phim truyền hình, khóe miệng Tô Mạc giật giật nói: "Đôi mắt của ngươi có mù không? Sao ta không biết mình đã gầy đi."

Mắt thấy hắn lại muốn mở miệng nói chuyện, Tô Mạc đành phải nhấn mạnh giọng điệu nói: "Câm miệng, ăn cơm."

Liễu Hi ủy ủy khuất khuất thu tay lại, một đôi mắt đẹp doanh doanh lấp lánh đẹp không sao tả xiết, khiến Tô Mạc có chút tâm thần rung động, vội vàng quay đầu nhét thứ gì đó vào miệng.

_____________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.