🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Chỉ là, Tô Mạc vừa định đi ngủ thì nghe được tiếng động lạ, vì thế lập tức choàng thêm chiếc áo ngoài vừa mới cởi ra rồi đi đến bên cửa sổ.

Trong bóng đêm một thân ảnh mạnh mẽ nhanh chóng bay về phía Tô Mạc, trong chớp mắt đã xuất hiện trên nóc nhà đối diện phòng Tô Mạc, binh lính xung quanh sau khi phát hiện lập tức đề phòng dùng thương chỉ vào nàng, sự cảnh giác trên mặt Tô Mạc đã bị sự kinh ngạc thay thế, nỗi lòng không yên nhìn chằm chằm người trước mắt: "Thanh Sương công chúa."

Tô Mạc nhắm mắt lại đè nén sự hỗn loạn trong lòng, thả người bay ra ngoài cửa sổ đáp xuống đối diện Thanh Sương công chúa.

Một thân kính trang sạch sẽ lưu loát khiến tư thế nàng thoạt nhìn phá lệ oai hùng sát sảng, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn Tô Mạc cảm xúc rõ ràng đang bị kích động nói: "Thái tử điện hạ đã lâu không thấy."

Tô Mạc nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình, giọng điệu bất thiện hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tô Mạc không tin nàng ta hơn nửa đêm xuất hiện ở xung quanh mình là để du lịch.

Thanh Sương công chúa không bị khí thế của Tô Mạc dọa sợ một chút nào, nàng chắp hai tay ra sau lưng hai mắt mê ly nhìn vầng trăng non giữa trời, dường như tự nói với chính mình: "Tỷ tỷ vì ngươi mà chết, nhưng ngươi dường như cũng không hề đem nàng để trong lòng."

Giọng nói của nàng bình tĩnh mà ôn nhu, nhưng Tô Mạc lại cảm nhận được một tia sát ý.

Tô Mạc nhìn nàng nói: "Cho nên? Ngươi đến đây là vì nàng mà bênh vực kẻ yếu? Hay là giết ta?"

Không hề đem nàng để ở trong lòng?

Trước kia Tô Mạc chưa bao giờ tin tưởng trái tim của một người có thể bị một người khác chiếm cứ hoàn toàn không để lại một chút khe hở, thẳng đến khi cậu trở thành Tô Mặc Trì tiếp nhận tất cả ký ức của hắn. Không ai hiểu rõ hơn Tô Mạc rằng Tô Mặc Trì yêu Thanh Tuyết đến mức nào. Nếu hủy diệt thế giới có thể làm cho Thanh Tuyết sống lại, Tô Mặc Trì nhất định sẽ không chút do dự hủy diệt thế giới; Đồng dạng, nếu cứu vớt thế giới có thể làm cho Thanh Tuyết sống lại, hắn cũng sẽ làm không một chút chần chờ. Tô Mặc Trì điên cuồng như thế căn bản không nằm ở tình yêu Tô Mặc Trì dành cho Thanh Tuyết, cũng không nằm ở tình yêu Thanh Tuyết dành cho hắn, mà là ở việc trên thế gian này chỉ có một người là Thanh Tuyết yêu hắn.

Thanh Sương công chúa bình tĩnh xoay người lại khóe miệng mang theo một tia ý cười mê người, ánh mắt lại vô cùng rét lạnh: "Vốn dĩ ngươi hẳn là phải chôn cùng tỷ tỷ, nhưng ta đánh không lại ngươi." Nàng nhìn Tô Mạc nỗ lực khống chế thần thái của mình nói: "Nhưng vẫn sẽ luôn có cách mà không phải sao?."

"Kẻ điên!" Tô Mạc chịu đựng cảm xúc phẫn nộ mà bi thương của mình hung hăng mắng.

Thanh Sương không để bụng nói: "Hay là chúng ta làm một cái giao dịch đi?"

Tô Mạc không hề có một chút hứng thú nào xoay người rời đi.

Thanh Sương khóe miệng ngậm một mạt ý cười nhìn bóng dáng Tô Mạc nói: "Phong tỷ tỷ ta làm Thái tử phi."

Bệnh tâm thần!

Tô Mạc thậm chí còn không muốn nói chuyện, vị Thanh Sương công chúa này rõ ràng không khác gì với Tô Mặc Trì lắm, chấp niệm thành si.

"Nếu không, ta sẽ giết những tên nam sủng đó của ngươi." Thanh Sương công chúa nhìn Tô Mạc, thong thả ung dung nói: "Cố Vân Châu ta không làm gì được, nhưng những tên khác thì dễ dàng hơn nhiều."

Tô Mạc ghét nhất chính là người khác uy hiếp chính mình, cậu nguy hiểm nhìn Thanh Sương công chúa nói: "Ngươi sẽ chết trước khi điều đó xảy ra."

"Nếu không chúng ta tới thử xem sao?" Thanh Sương có vẻ vô cùng hài lòng đối với đề nghị này của mình, cao hứng nở nụ cười.

Tô Mạc nắm chặt nắm tay, nhìn cái nữ nhân có đầu óc không bình thường đối diện kia nói: "Thanh Tuyết đã chết."

Nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, Thanh Sương vẻ mặt âm hàn quay đầu nhìn Tô Mạc nói: "Cho nên ngươi liền có thể quên nàng, xóa bỏ dấu vết tồn tại của nàng?"

Nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mạc, lửa giận thiêu đốt lý trí nàng ta gần như không còn: "Đêm trước khi nàng chết, ta đã an bài xong người muốn mang nàng đi rồi, nhưng ngày hôm sau thứ ta nhận được lại là tin nàng đã chết, thi thể là ta tìm được ở ngoài thành bãi tha ma! Còn ngươi? Ngươi ở nơi nào? Cho dù lúc ấy ngươi không thể thoát thân, nhưng sau đó thì sao?"

Thanh Sương phẫn hận nhìn Tô Mạc nói: "Sau đó ngươi đã quên mất nàng, mỗi ngày đều cùng những nam sủng trong cung lăn lộn."

Tô Mạc cảm giác trái tim truyền đến một trận đau đớn, đôi mắt cũng có chút khô khốc, cậu nhìn thẳng hai tròng mắt phẫn nộ của Thanh Sương: "Nếu có thể, Tô Mặc Trì nguyện dùng tất cả những thứ gì mình có để đổi lấy một lần trọng sinh của nàng, nhưng sự thật không thể thay đổi, ngươi cho dù có làm bất cứ cái gì đi nữa thì Thanh Tuyết cũng không thể sống lại."

Thanh Sương chậm rãi lui ra phía sau nhìn Tô Mạc nói: "Cho nên ta muốn lấy lại hết mọi thứ của nàng, bao gồm cả ngươi!"

Nữ nhân này đầu óc thuần túy đã có bệnh, Tô Mạc hít một ngụm khí lớn mặc kệ nàng xoay người rời đi.

Ai ngờ phía sau lại truyền đến tiếng cười lạnh của Thanh Sương: "Thái tử điện hạ thật đúng là vô tình, một khi đã như vậy điện hạ cũng đừng trách ta ha hả......"

Tô Mạc đột nhiên xoay người, thân ảnh Thanh Sương cũng đã biến mất vào trong bóng đêm, Tô Mạc nhíu nhíu mày thật là có chút sợ cái kẻ điên kia sẽ lại làm ra chuyện gì đó, loại kẻ điên này căn bản sẽ không bao giờ nói đạo lý với ngươi, chỉ biết dựa theo ý nguyện của mình để hành sự, tựa như Tô Mặc Trì trước kia.

Tô Mạc về đến phòng nằm ở trên giường lại khó có thể yên giấc.

Hôm sau, mặc dù ngủ muộn nhưng bởi vì duyên cớ mỗi ngày đều phải dậy sớm thượng triều ở hoàng thành, Tô Mạc lại theo thói quen dậy từ rất sớm, dùng bữa sáng xong cậu định lập tức lên đường trở về hoàng thành. Dù sao với tư cách là người đứng đầu của chính sách mới cậu thật sự không nên vắng mặt quá lâu, nếu không sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.

Chỉ là không ngờ Tô Mạc mới vừa đi xuống cầu thang, liền có một sĩ binh tới báo "Tham kiến Thái tử điện hạ, Thanh Sương công chúa cầu kiến."

Tô Mạc nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên một nữ tử mặc cung trang dáng người tinh tế cân xứng đi đến. Nàng ta tháo xuống khăn che mặt lập tức lộ ra gương mặt trắng nõn kiều nộn như tơ lụa nhàn nhạt sắc đỏ ửng, môi anh đào tươi tắn đáng yêu, chiếc mũi quỳnh cao tinh xảo, một đôi mắt sáng càng giống như nước hồ mùa thu chọc lòng người say mê. Nàng ta vừa thấy Tô Mạc liền lập tức lộ ra một nụ cười mê người, giọng nói uyển chuyển giống như hoàng oanh. Hoàn toàn khác xa với Thanh Sương âm u điên cuồng tối hôm qua.

"Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp!"

May mắn thay Tô Mạc thích nam nhân sẽ không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nhưng cảm xúc vốn thuộc về Tô Mặc Trì lại lần nữa nổi lên trong lòng, nhưng lần này Tô Mạc lại không dễ dàng bị cái loại cảm xúc này ảnh hưởng, cậu bất động thanh sắc đi xuống cầu thang, câu lên khóe miệng nói: "Thanh Sương công chúa, biệt lai vô dạng*."

(*) Biệt lai vô dạng: từ lúc chia tay ngươi vẫn khỏe chứ?

Tô Mạc không hiểu nàng đang giở trò gì, tính đến quấy rầy cậu từ sớm đến tối sao?

Hai người ngồi trên ghế trên mặt đều mang theo nụ cười hoàn mỹ mà dối trá, Tô Mạc nhìn nàng nói: "Công chúa sao lại đến An Dương Quận, là dự định trở về Thạch Quốc sao?"

Thanh Sương cười cười nói: "Cũng không phải vậy, phong cảnh Thanh Quốc đẹp như tranh ta sao nỡ rời đi nhanh như vậy?"

Nụ cười trên mặt Tô Mạc lạnh xuống vài phần, nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Thạch Nhiên để ngươi tới Thanh Quốc hẳn cũng không phải tới để du sơn ngoạn thủy đi."

"Đây là lẽ đương nhiên." Thanh Sương công chúa dường như không hề có chút ý tứ che giấu: "Bệ hạ biết được điện hạ và Võ Quốc đã có một cuộc giao dịch, ra lệnh cho ta cần phải lấy các loại kỹ thuật mà điện hạ đưa cho Võ Quốc."

Tô Mạc có chút ngoài ý muốn không ngờ nàng lại nói thẳng không cố kỵ như thế: "Ngươi cho rằng có thể lấy được nó từ trong tay ta?"

Thanh Sương công chúa lắc lắc đầu cười xinh đẹp nói: "Ta đương nhiên biết muốn lấy được thứ từ trong tay điện hạ khó như lên trời, nhưng lấy từ trong tay Tôn Hạo Nhiên thì lại dễ dàng hơn rất nhiều."

Tô Mạc cười cười không nói tiếp, mà là nói với Thanh Sương: "Công chúa nếu muốn du lãm non sông Thanh Quốc xin cứ tự nhiên, bổn cung còn có chuyện quan trọng không thể bồi công chúa."

Ánh mắt Thanh Sương sâu thẳm cười cười nói: "Không dám làm phiền điện hạ."

_____________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.