🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Về việc có người có âm mưu bất lợi đối với mình Tô Mạc đã nhanh chóng quên nó ở sau đầu, bởi vì cậu có chuyện còn khó giải quyết hơn phải xử lý.

Trăng treo đầu cành, Tô Mạc vẻ mặt cáu kỉnh ngồi bên mép giường, nhìn đứng hai tên ôn thần đang đứng ở trước giường mình, phẫn nộ nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, hai người các ngươi có thể đừng xuất hiện lại nữa được không."

Đã ba ngày trôi qua, mỗi khi Diệp Thanh Phong tìm cơ hội tiến đến trước mặt Tô Mạc thì sẽ bị Cố Vân Châu có mặt ở khắp mọi nơi một kiếm chém rớt hồn phách, đương nhiên ngược lại chỉ cần Cố Vân Châu cùng Tô Mạc ở một mình cùng nhau Diệp Thanh Phong cũng sẽ là âm hồn bất tán đi theo bên người hai người, nháo đến mức Tô Mạc không chỉ không thể làm được chính sự, mà còn không thể nghỉ ngơi tử tế được một chút.

Diệp Thanh Phong vẻ mặt ai oán nhìn cậu, nói: "Bảo bối, ta tới để bồi ngươi nghỉ ngơi nhưng cái tên gia hỏa vướng víu này cứ ở đây quấy rối, ngươi đuổi hắn đi được không."

Cố Vân Châu tràn ngập sát khí nhìn hắn một cái, kiếm sắt trong tay bất cứ lúc nào cũng đều sẵn sàng rời vỏ.

Với bầu không khí thấp như vậy sao có thể ngủ được a! Tô Mạc xoa xoa huyệt thái dương, đổi thành gương mặt tươi cười đứng dậy đi đến trước hai người không hề phòng bị, nhanh chóng vươn tay điểm trụ huyệt đạo của hai người, sau đó đi ra ngoài cửa với vẻ mặt âm trầm.

Cậu cần phải tìm một nơi mà hai người kia không thể tìm thấy nghỉ ngơi tử tế một chút, ngoài cửa gió đêm lạnh thấu xương Tô Mạc trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đi đâu vào lúc này.

Đêm xuống An Dương thành yên tĩnh mà ưu thương, Tô Mạc bước trên nóc từng tòa nhà nhìn từng cái căn nhà rách nát chồng chất rác rưởi mày nhíu lại thật sâu, đây hoàn toàn không giống như một cái thành thị, nơi nơi đều là khất cái nằm la liệt trên đường cái chìm vào giấc ngủ, nếu nói An Dương thành ban ngày còn có chút nhân khí, thì buổi tối liền giống như một tòa tử thành.

Xem ra Dương Hàn Bá đã cướp đoạt đủ sạch sẽ của bá tánh nơi này, Tô Mạc đứng trên một tòa kiến trúc cao tầng, nơi này hẳn là thuộc về những kẻ quyền quý, tương phản rõ rệt với nhà ở thấp bé bên cạnh, cách đó không xa có một đoạn đường phố đèn đuốc sáng trưng thỉnh thoảng còn có bóng người đong đưa, Tô Mạc vận khởi chân khí đang muốn đi tới đó, không ngờ cái sân dưới chân này đột nhiên vọt lên mười mấy tên hắc y nhân vây quanh Tô Mạc.

Tô Mạc đứng tại chỗ đối với chuyện này không hề kinh ngạc chút nào, hai mắt đông lạnh không có chút cảm xúc phập phồng nào, đám hắc y nhân này mỗi người đều có võ công cao cường đem Tô Mạc vây lên sau đó không nói hai lời mang theo vũ khí tấn công nhắm vào bộ vị yếu hại của Tô Mạc.

Thân hình Tô Mạc di chuyển cực nhanh giống như quỷ mị lướt qua lại giữa đám hắc y nhân, phàm là người bị Tô Mạc chạm qua không thể nghi ngờ đều lập tức mất đi hơi thở. Đột nhiên, một mũi tên sắc bén phá không mà đến, tay áo Tô Mạc vung lên trực tiếp hất nó sang một bên, nhưng ngay sau đó tiếng xé gió "vun vút" vang lên, mấy chục mũi tên từ các phương hướng khác nhau nhằm về phía bộ phận yếu hại của Tô Mạc, mà hắc y nhân đang cùng Tô Mạc giao thủ dường như hoàn toàn không hề để ý những mũi tên này, vẫn liều mạng không muốn sống tiếp tục công kích vào Tô Mạc.

Một hắc y nhân dùng kiếm đâm vào ngực Tô Mạc, trong mắt Tô Mạc hiện lên một đạo sát khí nhanh như tia chớp bắt lấy cổ tay hắc y nhân kéo gã đến trước người mình, một loạt tiếng "phốc phốc phốc" vang lên, máu tươi phun ồ ạt xuống, hắc y nhân trực tiếp bị bắn thành cái sàng. Mắt thấy người tránh ở chỗ tối bắn tên càng ngày càng nhiều, Tô Mạc nhíu nhíu mày thả người bay đi, nhưng hắc y nhân phía sau đuổi theo không buông, mặc dù đuổi không kịp Tô Mạc nhưng nhất thời cũng không thể vứt lại bọn họ trong chốc lát.

Những người này võ công không yếu, hẳn là không phải cao thủ vô danh không họ, rất có thể là người trong giang hồ, chẳng lẽ là cái tên Phàn Cường kia? Tô Mạc nhìn thoáng qua phía sau ngay sau đó tăng tốc nhảy vào rừng rậm bên ngoài thành, hắc y nhân dẫn đầu ra hiệu, mọi người lập tức phân tán nhảy vào rừng rậm.

Nhưng đuổi chạy một lúc sau Tô Mạc liền vô thanh vô tức xuất hiện ở ngoài bìa rừng, nhìn cũng không thèm nhìn phía sau lấy một cái liền hướng về phía An Dương thành bay đi, nhưng Tô Mạc vừa mới đáp xuống cửa khách điếm, lại nhìn thấy có thêm rất nhiều quan binh bên ngoài đến khách điếm, Tô Mạc nhận ra đây là cấm quân trong cung của cậu, nhìn đến những dấu hiệu khác nhau trên cánh tay của những người này Tô Mạc liền biết là ai tới.

"Khấu kiến Thái tử!"

Ở một khắc khi Tô Mạc xuất hiện ở cửa kia, mọi người lập tức quỳ một gối xuống đất khấu kiến, mà người trong phòng nghe được thanh âm cũng vọt ra trước tiên.

"Điện hạ!"

Giống như một đóa nở rộ bùng cháy dưới ngọn lửa, Liễu Hi hai mắt tràn ngập ý cười lao tới trước mặt Tô Mạc không màng lễ tiết ôm lấy cậu, tâm sự: "Điện hạ, người đi đâu vậy? Ta rất lo lắng cho người."

Nhiều người còn đang nhìn như vậy! Hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp bên đường còn ra cái thể thống gì, Tô Mạc cắn răng kéo cánh tay Liễu Hi đang ôm chặt lấy mình ra, thấp giọng nói: "Ngươi an phận một chút cho ta."

Liễu Hi ủy khuất thu tay lại, Hoàng Tuyên theo sát ở phía sau hận không thể lập tức hạ độc huỷ đi cái bản mặt mê hoặc lòng người kia của Liễu Hi, y tràn ngập sát khí liếc mắt nhìn Liễu Hi một cái: "Không biết liêm sỉ." Sau dó đi đến bên người Tô Mạc, vẻ mặt quan tâm nói: "Điện hạ, thỉnh người đi vào nghỉ ngơi trước đi."

Tô Mạc gật gật đầu đi vào khách điếm, lại đối mặt với khuôn mặt đen xì của Cố Vân Châu và Diệp Thanh Phong đang đứng trong đại sảnh, Liễu Hi đi sau Tô Mạc thấy hai người này còn ăn vạ ở đây chưa đi, mắt phượng nâng lên khó chịu nói: "Nơi này tạm thời là hành cung của Thái tử điện hạ, người không có phận sự còn không mau thối lui."

Hoàng Tuyên cũng bày ra vẻ mặt địch ý nhìn hai người đối diện: "Thân thể Điện hạ không khoẻ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, thỉnh hai vị dời bước."

Diệp Thanh Phong khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái đầy châm chọc nói: "Ở đây đã đến phiên các ngươi nói chuyện à?"

"Tạch" Tay trái Cố Vân Châu lắc vỏ kiếm lộ ra một đoạn kiếm sắt sáng như tuyết, sát khí tỏa ra bốn phía.

Tô Mạc cảm thấy có chút đau đầu, lúc trước ngay cả khi chỉ có hai người Cố Vân Châu và Diệp Thanh Phong thôi mà cậu đã trị không được, hiện tại lại thêm hai người này lại chẳng phải sẽ loạn càng thêm loạn sao? Cậu dùng ngón trỏ cọ cọ chóp mũi ho khan một tiếng, nói với hai người phía sau: "Vừa rồi có người ám sát ta, Liễu Hi ngươi đi điều tra một chút, chú ý một chút về người tên Phàn Cường, Hoàng Tuyên ngươi đi kê cho ta một phương thuốc an thần giúp ngủ ngon, Diệp Thanh Phong đừng quên việc ta đã giao cho ngươi, Cố Vân Châu......"

Cố Vân Châu vẫn giữ bộ mặt vô cảm nhìn cậu, Tô Mạc quay đầu sang chỗ khác có chút ngượng ngùng nói: "Ngươi đi lên vận công chữa thương giúp ta."

"Tạch" kiếm sắt được tra lại vào vỏ, không biết có phải là ảo giác của Tô Mạc hay không, cậu thế mà lại thấy được một tia ý cười thoáng hiện lên trên mặt Cố Vân Châu, Tô Mạc không dám ở lại đây thêm, tầm mắt của ba người còn lại khiến cậu lông tóc dựng đứng.

Mắt thấy thân ảnh của Tô Mạc và Cố Vân Châu biến mất trên lầu, Liễu Hi tức giận đến nỗi hai mắt đỏ lên, dung một chân đá ngã lăn cái bàn bên cạnh, oán hận nói: "Hắn dựa vào cái gì?"

Hoàng Tuyên vung tay áo hừ lạnh một tiếng ngoan ngoãn đi viết đơn thuốc, Diệp Thanh Phong cũng cắn răng biến mất, nếu không phải đánh không lại hai người kia, hắn có làm thế nào cũng phải đem Cố Vân Châu chém thành từng mảnh nhỏ, rồi lại đem cái gia hỏa không có lương tâm không thủ phu đạo* kia nhốt lại vĩnh viễn.

(*) Giống thủ tiết cho chồng của mấy bà vợ xưa á.

Trên lầu, Tô Mạc đi vào trong phòng cảm nhận được tầm mắt nóng rực đến từ phía sau lưng, nháy mắt nhớ lại chuyện hoang đường của mấy ngày hôm trước, nhiệt độ thân thể cũng tăng lên một chút, nhưng cậu lại bị Cố Vân Châu làm đến sợ, vì thế vội vàng ngồi ở trên ghế nói sang chuyện khác nói: "Ngươi có người ở Thạch Quốc không?"

Cố Vân Châu gật đầu nói: "Có."

Tô Mạc nói: "Có thể giúp ta điều tra Thanh Sương công chúa của Thạch Quốc không? Đương nhiên, ta sẽ trả giá."

Thanh Sương công chúa, người này Tô Mạc trước sau đều cảm thấy nàng rất không đơn giản, dựa vào hành vi ngày thường Thạch Nhiên mà nói một nữ nhi của huynh đệ là đối thủ một mất một còn với gã, gã sao có thể giữ cho Thanh Sương sống sót lại còn phong nàng làm công chúa?

"Được." Cố Vân Châu đáp ứng rất dứt khoát, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Tô Mạc nhẹ nhàng thở ra, cậu thực sự có chút lo lắng Cố Vân Châu sẽ chém giết người khác dưới cơn giận dữ, rốt cuộc bản thân nhiều nhất cũng chỉcó thể cùng hắn đánh ngang tay mà thôi. Hơn nữa chính là vì bị Cố Vân Châu giam cầm lại Lăng Tiêu Phong kia ba ngày, mỗi lần chỉ cần vừa nhớ lại là sẽ khiến Tô Mạc sắc mặt ửng đỏ sống lưng cũng dựng lông tơ.

_____________________________

Thi xong rồi hooray ✧。٩(ˊᗜˋ )و✧*。
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.